Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 155: Tôi đã kêu người đầu tư qua đây rồi

Thẩm Phi nghe được lời của người đàn ông trung niên, không khỏi sửng sốt một chút.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Phong, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Ông nói người này là chồng sắp cưới của Lâm Phỉ Nhi sao?"

"Không sai, chính là tên nhóc này, vừa rồi cậu ta nói có thể giúp Lâm Phỉ Nhi tìm một nhà đầu tư mới!"

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu.

Thẩm Phi nhìn Trương Phong từ trên xuống dưới, sau đó ôm bụng cười to, vừa cười vừa chỉ vào Trương Phong nói: "Anh không phải là tên phục vụ ở quán bar tối hôm qua sao? Làm sao lại trở thành chồng sắp cưới của Lâm Phỉ Nhi rồi?”

"Tôi làm phục vụ có liên quan gì đến việc tôi là chồng sắp cưới của Lâm Phỉ Nhi?" Trương Phong hỏi ngược lại.

"Không... không có liên quan..."

Thẩm Phi lúc này cười càng càn rỡ hơn.

Lâm Phỉ Nhi rất bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt của Thẩm Phi, nhưng bây giờ sự việc đã đến nước này, cô cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì, dù sao cô có nói gì cũng chẳng ai tin.

Sau khi cười một lúc, Thẩm Phi nói với Trương Phong: "Một tên phục vụ quán bar nho nhỏ thì có thể tìm nhà đầu tư gì chứ? Còn nữa, Lâm Phỉ Nhi, sao em lại tìm một tên phục vụ làm bạn trai thế hả, chọc anh cười chết rồi..."

"Buồn cười lắm sao? Tìm người nào làm bạn trai là quyền của tôi, liên quan gì đến anh?"

Lâm Phỉ Nhi không thể chịu được sự chế giễu của Thẩm Phi, kích động hét vào mặt Thẩm Phi.

"Anh chỉ cảm thấy tên vô dụng này không xứng với em thôi..."

"Lâm Phỉ Nhi thà chọn thằng phục vụ như tôi cũng không chọn anh, anh có tự hỏi mình có vấn đề gì chưa?"

Trương Phong đột nhiên cắt ngang lời nói của Thẩm Phi.

Thẩm Phi quay đầu trừng mắt nhìn Trương Phong, sau đó nghiến răng nói: "Được rồi, tôi không có tâm trạng nói nhảm với anh, Lâm Phỉ Nhi, em đang định làm gì, tiếp tục ở bên tên vô dụng này rồi chờ công ty phá sản, hay là ở bên anh?"

"..."

Lâm Phỉ Nhi do dự một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Phong.

Mặc dù cô biết Trương Phong không thể tìm được bất kỳ nhà đầu tư nào, nhưng giọng điệu tự tin của Trương Phong vừa rồi khiến cô cảm thấy vẫn còn một tia hy vọng cho vấn đề này, nếu như một kỳ tích thực sự xảy ra thì sao?

"Cô chuẩn bị hợp đồng rút cổ phần cho bọn họ đi, tôi lập tức gọi nhà đầu tư tới!"

Trương Phong nhẹ nhàng nói với Lâm Phỉ Nhi.

"Trương Phong, anh thật sự có thể giúp chị họ tôi tìm nhà đầu tư sao? Tìm không được, anh đừng có khoác lác ở đây nữa. Bằng không, sau khi ký hợp đồng, nếu chị họ tôi không có tiền thì công ty sẽ phải tuyên bố phá sản đấy!"

Lâm Tiểu Mạn lo lắng nói với Trương Phong.

Trương Phong thờ ơ liếc nhìn Lâm Tiểu Mạn, không nói gì, cầm điện thoại di động và bước ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy Trương Phong rời đi, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Trên thực tế, họ cũng rất tò mò về việc Trương Phong có vẻ ngoài yếu ớt này có thực sự giúp Lâm Phỉ Nhi tìm được nhà đầu tư hay không.

Lâm Phỉ Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Lâm Tiểu Mạn: "Tiểu Mạn, mau gọi trợ lý chị đi chuẩn bị hợp đồng!"

"Chị họ, chị thật sự cho bọn họ rút cổ phần sao? Nếu như Trương Phong không tìm được nhà đầu tư, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!" Lâm Tiểu Mạn kích động nói với Lâm Phỉ Nhi.

“Đúng vậy, Phỉ Nhi, chẳng lẽ em thà nhìn công ty của mình phá sản còn hơn ở bên anh sao?” Thẩm Phi đứng dậy, vẻ mặt kích động hét vào mặt Lâm Phỉ Nhi.

Sau khi nghe Thẩm Phi nói như vậy, Lâm Phỉ Nhi lạnh lùng nhìn Thẩm Phi một cái, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Thẩm Phi, như tôi đã nói, cả đời này tôi tuyệt đối sẽ không ở bên một người như anh…”

"Em…"

Thẩm Phi nhìn Lâm Phỉ Nhi với vẻ mặt rất tức giận.

Bởi vì anh ta không hiểu tại sao Lâm Phỉ Nhi thà ở bên một tên khốn như Trương Phong còn hơn chọn mình!

"Tiểu Mạn, đi chuẩn bị hợp đồng!"

Lâm Phỉ Nhi biết nếu cô không cho bọn họ rút cổ phần, họ sẽ không bỏ qua, vì vậy cho dù cuối cùng Trương Phong có tìm được nhà đầu tư cho cô hay không, cô cũng sẽ phải trả lại tiền cổ phần cho những người này.

Về phần tiền bồi thường, Trương Phong có thể tìm được nhà đầu tư là tốt nhất, nếu không tìm được nhà đầu tư thì Lâm Phỉ Nhi chỉ có thể cầu cứu cha mình.

Sau khi Trương Phong rời khỏi phòng họp, anh đi thẳng đến cửa công ty, sau đó lấy điện thoại di động ra và bấm số của Phương Chí Hoa.

"Bíp bíp..."

Điện thoại reo ba tiếng thì Phương Chí Hoa bắt máy.

"Cậu Trương, có chuyện gì sao?"

Phương Chí Hoa nhẹ nhàng hỏi.

"Hiện tại tôi cần ông giúp tôi đầu tư vào một công ty, 900 tỷ!"

Trương Phong nhàn nhạt đáp.

"Được, nói cho tôi biết tên công ty, hiện tại tôi sẽ sắp xếp người đi làm!" Phương Chí Hoa vội vàng nói.

"Chuyện này không thể giao cho người khác, hiện tại tôi cần ông tới đây. Tôi ở công ty TNHH mỹ phẩm Phỉ Lệ Nhã. Công ty này do vị hôn thê của tôi Lâm Phỉ Nhi làm chủ. Tôi lo lắng thân phận của mình sẽ bị bại lộ nên cần ông ra mặt nói chuyện đầu tư với cô ấy.”

Trương Phong vội vàng nói.

"Cái này…"

Phương Chí Hoa nghe thấy câu này thì sững người một lúc, giọng điệu có vẻ hơi khó xử.

"Có vấn đề gì không?"

Trương Phong vội vàng hỏi.

"Cậu Trương, chuyện là như thế này, hiện tại tôi đang đi công tác ở thủ đô, sớm nhất ngày mai mới có thể trở về, ngày mai nói chuyện với vị hôn thê của cậu được không?" Giọng điệu của ông ta hơi bất lực.

"Hiện tại ông ở thủ đô sao?"

Sau khi Trương Phong nghe thấy những lời của Phương Chí Hoa, anh lập tức không nói nên lời.

"Vâng, tôi có chút chuyện cần xử lý ở thủ đô, nếu cậu thật sự cần gấp, hiện tại tôi có thể vội vàng trở về, nhưng chắc là tới tối mới có thể đến được, tôi có thể bảo tài vụ đưa tiền qua cho cậu trước!"

"Không được, nếu người chưa tới mà trực tiếp đưa qua nhiều tiền như vậy, Lâm Phỉ Nhi chắc chắn sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa hai chúng ta. Đến lúc đó lỡ như Lâm Phỉ Nhi phát hiện ra thân phận thật của tôi, tôi sẽ không thể thừa kế tài sản được!" Trương Phong thất vọng nói.

"Cậu Trương, cậu suy nghĩ chu toàn quá, nếu hiện tại tôi bay về, khoảng 12h khuya là có thể tới Giang Thành!" Lúc này Phương Chí Hoa còn không quên nịnh nọt anh.

Trương Phong nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía phòng hội nghị.

Lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ Trương Phong trở về, nếu như Trương Phong trở về nói Phương Chí Hoa ngày mai mới tới, những người này nhất định sẽ không chịu để yên.

Nhưng nếu Phương Chí Hoa không đến công ty của Lâm Phỉ Nhi mà chỉ gửi tiền trực tiếp qua, lại còn 900 tỷ thì sẽ hơi đáng ngờ, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có điều gì đó không ổn.

“Chiều nay ông không thể trở về sao?” Trương Phong thấp giọng hỏi.

"Cậu Trương, hiện tại tôi đang ở thủ đô, cho dù bây giờ lên máy bay thì sớm nhất cũng phải đến mười hai giờ tối mới có thể tới!" Phương Chí Hoa nhẹ giọng nói.

"Được, vậy sáng mai qua đây, tôi sẽ giải thích với vị hôn thê trước."

Trương Phong bất đắc dĩ nói.

"Vâng…"

Phương Chí Hoa nhẹ nhàng đáp lại, rồi trực tiếp cúp điện thoại.

"Tên Phương Chí Hoa này sao lại đi đúng lúc vậy chứ!"

Trương Phong nhìn thấy điện thoại bị cúp, anh bất lực chửi rủa.

Nếu bình thường phát sinh chuyện như vậy thì cũng không sao, nhưng lúc này mọi người đều chờ xem trò cười của Trương Phong, nếu như hiện tại Trương Phong quay lại nói ngày mai nhà đầu tư sẽ tới, những người này nhất định sẽ không tin.

"Phù…"

Trương Phong hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại di động lên và muốn gọi cho Tạ Hoa Cường, để Tạ Hoa Cường đến đầu tư, sau đó tự mình trả lại tiền cho Tạ Hoa Cường.

Nhưng anh nghĩ lại, Tạ Hoa Cường là đại ca xã hội có tiếng ở Giang Thành, căn bản không ai không biết Tạ Hoa Cường.

Một tên xã hội đen như Tạ Hoa Cường làm sao có thể vô cớ đầu tư vào một công ty mỹ phẩm chứ? Điều này không có ý nghĩa gì cả!

Cho nên cuối cùng Trương Phong vẫn không gọi cho Tạ Hoa Cường, xoay người đi về phía phòng họp.