Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 117: Nhà hàng Tây Felix

"Cậu giả vờ làm con ông cháu cha khi nào, trong lòng cậu rõ nhất!"

"Hôm nay đúng lúc Vũ Nhu cũng có mặt tại đây, cậu nhanh xin lỗi Vũ Nhu, nói không chừng tâm tình Vũ Nhu hôm nay tốt, còn có thể tha thứ cho cậu!"

Lúc này Tô Hiểu Huyên ra vẻ tiểu nhân đắc chí, giọng điệu cực kỳ không tốt hô to gọi nhỏ với Trương Phong.

Mà đám sinh viên đi ngang qua lúc nghe thấy Tô Hiểu Huyên nói những lời này thì thi nhau dừng bước, quay đầu nhìn về phía đám người Tô Hiểu Huyên Trương Phong.

Tô Hiểu Huyên thấy sinh viên vây quanh càng ngày càng nhiều, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý.

Cô ta cảm thấy khiến Trương Phong phải xin lỗi Tiết Vũ Nhu trước mắt bao người mới có thể hoàn toàn sỉ nhục Trương Phong, hơn nữa cũng đủ giảm bớt ngăn cách giữa mình và Tiết Vũ Nhu.

"Hiểu Huyên, chuyên lần trước không phải đều đã qua rồi sao? Cậu làm gì cứ phải níu chặt không rời như thế?"

Tuy Vương Hùng đã sớm đoán được lần này Tiết Vũ Nhu đến tuyệt đối không phải đơn thuần là muốn tìm Trương Phong chơi.

Nhưng anh ta thật không ngờ Tô Hiểu Huyên lại quá đáng như vậy, bảo Trương Phong xin lỗi Tiết Vũ Nhu trước mặt bao nhiêu người như vậy, đây không phải là đang nhục nhã người ta sao?

"Lần trước cậu ta giả vờ làm con ông cháu cha tại quán bar khiến cho Vũ Nhu mất mặt trước mắt nhiều người như vậy, hiện tại tôi muốn cậu ta xin lỗi Vũ Nhu thì có làm sao?"

Tô Hiểu Huyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Tô Hiểu Huyên, câu đừng có mà quá đáng!"

Nhãn Kính thật không nhìn nổi nữa, tiến lên một bước chỉ vào mặt Tô Hiểu Huyên mà mắng.

"Tôi quá đáng? Tôi quá đáng ở đâu hả? Nếu hôm nay Trương Phong không xin lỗi Vũ Nhu, hiện tại tôi và Vũ Nhu sẽ đi!"

Tô Hiểu Huyên cho rằng dựa theo tính cách của tên nghèo kiết hủ lậu Trương Phong này, chắc chắn sẽ nhịn cho nên mới dám diễu võ dương oai như vậy.

"Vậy mấy cậu đi đi!"

Có ai nghĩ tới, lúc này Trương Phong đột nhiên mặt không cảm xúc thốt ra một câu.

Tô Hiểu Huyên nghe được những lời này của Trương Phong không nhịn được sửng sốt một phen, sau đó cắn răng nói: "Trương Phong, tôi hi vọng cậu không phải hối hận, tôi vốn còn muốn tranh thủ cho cậu một một cơ hội tốt, để Vũ Nhu tha thứ cho cậu, không nghĩ tới cậu lại không biết điều như thế, Vũ Nhu, chúng ta đi!"

Nói xong lời này, Tô Hiểu Huyên trực tiếp kéo Tiết Vũ Nhu muốn rời đi.

Nhưng Tô Hiểu Huyên kéo người hai lần lại phát hiện Tiết Vũ Nhu đứng yên tại chỗ, từ đầu đến cuối đều không có ý rời đi.

"Vũ Nhu, cậu còn đứng ở đây làm gì? Cái đồ nghèo kiết xác này không xin lỗi cậu, chúng ta đithôi!"

Tô Hiểu Huyên có chút khó hiểu nhìn Tiết Vũ Nhu nói.

"Cậu muốn đi thì đi đi, tôi không đi..."

Tiết Vũ Nhu lạng giọng đáp lại một câu.

Tô Hiểu Huyên nghe thấy những lời này của Tiết Vũ Nhu, nhất thời thất thần tại chỗ, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Cô ta vốn định mượn cơ hội này uy hϊếp Trương Phong một phen, để cho Trương Phong xin lỗi Tiết Vũ Nhu.

Nhưng cô ta thật không ngờ tới Trương Phong sẽ từ chối xin lỗi, hơn nữa càng khiến Tô Hiểu Huyên không ngờ tới chính là, Tiết Vũ Nhu lại không có ý rời đi.

Lúc này Tô Hiểu Huyên hoàn toàn ngẩn ngơ, há hốc mồm, nói không nên lời.

"Vũ Nhu, cậu ta không chịu xin lỗi cậu, cậu còn đứng ở chỗ này làm gì?"

Vẻ mặt Tô Hiểu Huyên vô cùng khó hiểu nhìn về phía Tiết Vũ Nhu hỏi.

Tiết Vũ Nhu nghe thấy Tô Hiểu Huyên nói xong, vẻ mặt khinh thường hỏi ngược lại: "Tôi nói muốn Trương Phong xin lỗi khi nào hả?"

"Vũ Nhu, cậu..."

Tô Hiểu Huyên nhìn Tiết Vũ Nhu, vẻ mặt hoang mang.

"Lần trước tại quán bar, Trương Phong quả thật chưa từng nói mình là con ông cháu cha, chỉ là chúng ta hiểu nhầm cậu ấy thôi, lần này tôi đến là để xin lỗi Trương Phong!"

Tiết Vũ Nhu nói xong lời này thì trực tiếp đi đến trước mặt Trương Phong, sau đó nhẹ giọng nói: "Trương Phong, chuyện lần trước là bọn tôi hiểu nhầm cậu, thành thật xin lỗi cậu..."

Nghe được lời này của Tiết Vũ Nhu, Vương Hùng và Nhãn Kính cùng với những sinh viên xung quanh thì nhau trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra vẻ chấn động không thôi.

Vốn phải là Trương Phong xin lỗi Tiết Vũ Nhu, nhưng hiện tại Tiết Vũ Nhu lại chủ động xin lỗi Trương Phong, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy hành động này của Tiết Vũ Nhu, tất cả mọi người ở đây đều không dám tin.

"Không sao!"

Trương Phong nhìn Tiết Vũ Nhu lạnh nhạt đáp lại một câu.

"Hiểu Huyên, cậu còn thất thần cái gì? Còn không mau đến xin lỗi Trương Phong!" Tiết Vũ Nhu quay đầu lại nói với Tô Hiểu Huyên.

"Vũ Nhu, dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà chúng ta phải xin lỗi kẻ nghèo hèn này?"

Tô Hiểu Huyên kích động gào lên.

"Chuyện này vốn là chúng ta sai, lúc ấy tôi không nên trực tiếp rời đi, hiện tại tôi đến xin lỗi Trương Phong có vấn đề gì sao?" Tiết Vũ Nhu lạnh giọng đáp lại một câu.

"Cho dù... cho dù cậu không nên rời đi, tôi cũng sẽ không xin lỗi cậu ta, cậu ta là cái thá gì chứ?"

Tô Hiểu Huyên bĩu môi nói nhỏ.

"Tô Hiểu Huyên, hôm nay nếu cậu không xin lỗi Trương Phong, tôi sẽ không chơi với cậu nữa!" Tiết Vũ Nhu lạnh lùng nói.

"Vũ Nhu, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Cậu vì một tên Trương Phong mà muốn nghỉ chơi với tôi sao?"

Lúc này Tô Hiểu Huyên rõ ràng cảm thấy não mình không đủ dùng, mới không tới hai ngày thời gian, thái độ Tiết Vũ Nhu đối đãi với Trương Phong đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Mà trong lòng đám người Vương Hùng và Nhãn Kính cũng có cùng một nghi hoặc.

"Cậu có xin lỗi hay không?"

Tiết Vũ Nhu nhìn về phía Tô Hiểu Huyên nói.

"..."

Tô Hiểu Huyên đứng tại chỗ vô cùng xoắn xuýt, sau đó tâm không cam tình không nguyện đến trước mặt Trương Phong, thấp giọng nói với anh: "Trương Phong, tôi xin lỗi, trước đó tôi không nên nói cậu như vậy..."

Trương Phong lạnh lùng nhìn Tô Hiểu Huyên một cái, không thèm để ý đến cô ta.

Tuy anh có thể tha thứ cho Tiết Vũ Nhu, lựa chọn làm bạn với cô ta, nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ tha thứ cho Tô Hiểu Huyên.

Bởi vì người phụ nữ Tô Hiểu Huyên này là điển hình của kỹ nữ trà xanh, mượn sắc đẹp của mình đi khắp nơi hết ăn lại uống.

Lại thêm Tô Hiểu Huyên vẫn luôn coi Vương Hùng là cái lốp xe dự phòng, đùa bỡn với tình cảm của Vương Hùng, chỉ ngần ấy chuyện đã đủ khiến Trương Phong ghét nữ sinh Tô Hiểu Huyên này.

"Được rồi, nếu hiểu lầm đã được xóa bỏ, vậy thì không sao rồi!"

Vương Hùng thấy Trương Phong không nói gì, vội vàng đứng dậy làm hòa.

Sau đó anh ta quay đầu nói với Tô Hiểu Huyên: "Hai cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng tới căn tin ăn cơm đi! Hôm nay đúng lúc Trương Phong mời khách!"

Giá cả tại căn tin đại học Giang Thành không đắt, ăn một bữa cơm nhiều nhất cũng chỉ tốn năm mươi sáu mươi nghìn đồng.

Cho nên Vương Hùng mới có thể cố ý nói là Trương Phong mời khách, đây coi như là giúp Trương Phong lấy lại thể diện.

Mà Tô Hiểu Huyên tuy ngoài miệng xin lỗi Trương Phong nhưng thật ra trong lòng cô ta vẫn rất không phục.

Lúc này nghe nói Trương Phong muốn mời khách ăn cơm, cô ta vội vàng nói nhỏ: "Tôi và Vũ Nhu chạy từ xa đến đây, không phải các cậu chỉ muốn mời bọn tôi đến căn tin ăn cơm chứ?"

"Không đến căn tin cô còn muốn đi đâu? Dẫn cô đến nhà hàng Túy Tiên ăn sao?"

Nhãn Kính vô cùng ghét Tô Hiểu Huyên, không nhịn được nói kháy một câu.

"Nhà hàng Túy Tiên thì không cần thiết, nghe nói trong trường các cậu có nhà hàng Tây Felix hình như cũng không tệ, nếu không chúng ta đến đó ăn cơm đi!" Tô Hiểu Huyên chậm rãi nói.

"Nhà hàng Tây Felix?"

Vương Hùng và Nhãn Kính nghe thấy câu này không nhịn được sửng sốt một phen, sau đó âm thầm cảm thán trong lòng nữ sinh Tô Hiểu Huyên này thật đúng là đủ độc ác!

Nhà hàng Tây Felix là nhà hàng mà nhà trường chuyên chuẩn bị cho những sinh viên là con ông cháu cha, ở bên trong tùy tiện ăn một bữa cũng đủ để bọn họ ăn cả tháng ở căn tin rồi.

Đừng nói là Trương Phong, cho dù là hai người Vương Hùng và Nhãn Kính cũng không có tiền đến nhà hàng Tây Felix ăn cơm.

"Thế nào? Không phải chút tiền ấy các cậu cũng không có chứ?"

Tô Hiểu Huyên thấy đám người Trương Phong Vương Hùng đều im lặng, trên mặt lộ vẻ khinh khỉnh nói.

...