Tới ngày hôm sau, nhiệt độ trong không khí giảm mạnh đột ngột.
Vốn dĩ gần đây khí trời đã khá lạnh rồi, mọi người mặc áo choàng vẫn còn run bần bật. Hiện tại nhiệt độ lại lạnh hơn một tầng, bọn học sinh than thở liên tục.
Đám học sinh đang học lớp Thảo Dược học chắc có lẽ là đám hạnh phúc nhất --- bởi vì nhiệt độ không khí ấm áp vừa phải, quả thực là hai thế giới với cái lạnh thấu xương bên ngoài.
Hermione đứng trước cửa phòng, nhìn ra ngoài xuyên qua lớp pha lê mờ, lo lắng nói: "Nhìn có vẻ là tuyết sắp rơi rồi."
"Her --- Mione, đừng nhìn nữa! Mau đến đây giúp tớ nhổ Mandrake này!!" Ron kêu ca với cái đầu nhễ nhại mồ hôi.
Hermione đứng trước Mandrake nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngủ gật trong chậu cây. Mà Ron thì một tay giữ chậu, một tay liều mạng túm Mandrake kéo ra ngoài.
Mandrake nho nhỏ ngẩng cao đầu thét chói tai bằng chất giọng khiến mọi người không lạnh mà run, rễ cây như hai cánh tay nhỏ quơ lung tung trên mặt cậu nhóc, hiện trường là một khung cảnh hỗn loạn.
Ron tránh không kịp liền bị chụp đánh mấy cái, cậu nhóc nhếch miệng nhe răng la một tiếng: "Hermione ---!!"
"Bồ đang làm đau nó đó!" Hermione ghét bỏ liếc cậu nhóc một cái, chạy ngay qua.
Có phải mọi người đang muốn hỏi Ron tại sao không cầu cứu Harry?
- -- bởi vì kỹ năng của Harry rất chuẩn xác, tốc độ mau lẹ, sớm đã bị giáo sư Sprout hốt đi hỗ trợ vận chuyển nhà kính.
"Vất vả cho trò rồi, Harry." Giáo sư Sprout lộ ra một nụ cười mang ý xin lỗi với Harry, "Quả nhiên xử lý cây Mandrake non vẫn hơi khó khăn đối với học sinh năm nhất."
"Thật ra cũng ổn ạ." Harry có chút ghét bỏ, thấp giọng trả lời: "Năm hai là có thể hỗ trợ đổi chậu, vậy nên khi kết thúc năm nhất học sinh cũng không thể quá kém được. Giáo sư Sprout, người phải nên yêu cầu nghiêm khắc hơn với bọn họ mới được."
Giáo sư Sprout gật đầu, ánh mắt ôn hòa tán thưởng: "Harry, ở phương diện này thì trò rất giống mẹ của mình, trò ấy luôn là người thông minh hiếu học, hơn nữa cực kỳ chăm chỉ. Ta có thể thấy được bóng dáng trò ấy trên người trò."
Biểu tình Harry hơi khựng lại, rũ mắt xuống. Cậu không biết mình nên tiếp lời thế nào.
"Ồ, chỉ còn vài cây Mandrake chưa thay chậu, làm xong thì tan học luôn đi." Giáo sư Sprout thấy thế, lập tức hiểu ý mà chuyển đề tài.
"Vâng, thưa giáo sư." Harry nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh về phía Ron đang đi đến.
Nhờ có sự trợ giúp của Hermione, Ron vất vả lám mới có thể nhét hết đống Mandrake vào các chậu mới. Chẳng qua các các cây Mandrake kia có lẽ không được thoải mái lắm, vẫn cứ giương nay múa vuốt, múa may cành lá.
Harry chạy nhanh đến rút những cây Mandrake ra rồi trồng lại lần nữa.
Ron nằm liệt sau một bên, hoàn toàn kiệt sức.
Hai mắt cậu nhóc nhìn đăm đăm đọng tác của Harry, đột nhiên lẩm bẩm: "Tớ cuối cùng cũng hiểu tại sao Snape hay tụi mình so với lũ Mandrake không có đầu óc......"
Harry khựng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu nhóc.
"Chỉ một cái cây mà tớ cũng không trị nổi nữa!" Ron lau mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng còn sợ hãi lớn tiếng tự giễu.
Hermione bị cậu nhóc chọc cười ra tiếng.
Khóe miệng Harry cũng cong lên quỷ dị, cậu như cố nhịn cười ho khan một tiếng, sau đó khôi phục ngữ điệu chính mình. Chậm rì chế nhạo Ron:
"Cuối cùng quý ngài Weasley đây cũng nói đúng một việc...... Phải chăng, ta nên cộng thêm Gryffindor nhỉ?"
Ron lập tức hoảng sợ nhìn cậu, sau đó rùng mình một cái: "Harry, sao bồ nói chuyện giống y chang Snape vậy! Đừng làm tớ sợ mà! Tớ không có lá gan lớn như bồ đâu!"
Harry tức giận vứt đôi bao tay vào lại trong rổ, không quan tâm Ron nữa.
Bọn học sinh tốp năm tốp ba bước ra ngoài, lúc đến cửa thì không hẹn mà cùng rụt cổ lại. Mà Harry trực tiếp đi ra ngoài, sắc mặt cũng không đổi, dường như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Hermione chạy nhanh đuổi theo sau, lập tức thọc Ron một cái.
"Oái! Hermione, bồ làm gì vậy!"
"Ronald, không phải chúng ta đã bàn trước rồi sao? Bồ cứ nhắc đến giáo sư Snape, Harry còn đang thất tình mà!"
"Thất tình?" Khóe miệng Harry run rẩy, quay đầu lại.
Những lời Ron và Hermione nói với nhau cứ văng vẳng bên tai cậu.
Cậu tiến vài bước đến trước mặt hai người, chỉ là cơ thể hơi khom, không có hành động gì. Khí thế trên người đáng sợ đến mức khiến cả hai sợ đến ngừng thở.
"Tớ không có thất tình, hơn nữa, chuyện này từ khi bắt đầu đã không có kết quả." Harry nói rõ từng câu từng chữ, đôi mắt lần lượt đảo qua Hermione và Ron, bảo đảm hai người họ sẽ không lại suy nghĩ miên man.
"Đã hiểu chưa?" Cậu bình thản hỏi.
Hermione và Ron nhút nhát sợ sệt gật đầu.
Lúc này Harry mới vung áo choàng, hùng hổ rời đi.
Nhìn bóng dáng ấy --- áo choàng quay cuồng y như một Snape thứ hai.
Hermione và Ron trầm mặc nhìn Harry đã đi xa. Một lúc lâu sau, Hermione mới kín đáo hỏi: "Bồ có tin không?"
Ron dùng hết sức lắc đầu, biểu tình vặn vẹo thống khổ nói: "Cậu ấy bắt chước Snape trong vô thức, nói chuyện cũng giống, đi đúng cũng giống, tớ tin cậu ấy mới lạ!"
Hermione thở dài, rất là đau đầu nói: "Harry càng ngày càng lún sâu, nhưng cậu ấy và giáo sư Snape vẫn còn đang giận nhau...... Muốn giáo sư đầu hàng trước là chuyện không thể, cho nên chỉ có cậu ấy phải nhịn nhục khó chịu thôi......"
Ron ảo tưởng một chút, rồi mặt cũng vạn vẹo theo: "Vậy biện pháp duy nhất đó là khiến Snape --- có thái độ tốt hơn với Harry?"
"Điều này thật sự --- thật sự không thể nào đâu!" Ron lắc đầu, không tin nói.
"Có ai nói được đâu." Hermione cũng ưu sầu thở dài, hai người chậm rãi đi xa.
Tại cửa nhà kính, giáo sư Sprout hơi xấu hổ hỏi: "Severus, cậu tìm ta...... Có việc gì?"
Mặt Snape vô hồn nhìn hai học sinh đằng xa, ương ngạnh trả lời: "...... Ta cảm thấy bà không cần giúp đỡ nữa rồi, Pomona."
- --------------------------------------------------------