Tiểu nha đầu mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói:
- Công tử, ta vừa rồi ở ngoài phòng khách nghe trộm lão gia đang cùng khách nhân nói chuyện, đại phu nhân cũng ở đó. Đại phu nhân nhắc đến người, hình như là liên quan tới ngươi việc hôn nhân. Công tử, người năm nay đã trưởng thành, phải thành thân.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút:
- Thành thân?
Ở niên đại này, thành thân đều rất sớm.
Mà nếu như hắn thành thân, là được phân ra sản nghiệp, thậm chí có thể ra ngoài ở, có được phòng ở của riêng mình và cả tự do.
Nhưng đại phu nhân sẽ có lòng tốt như vậy sao, để hắn thành thân, sau đó thuận lợi được chia sản nghiệp Lạc gia?
Mặc dù hắn thân là con thứ, không có khả năng kế thừa quá nhiều sản nghiệp, càng không có quan hệ tới tước vị, nhưng dù sao cũng nhi tử Lạc gia, Thành Quốc phủ nhà lớn việc lớn, phân cho hắn một phòng ở và một chút sản nghiệp cũng bất quá là chín trâu mất một sợi lông.
Nhưng mà, căn cứ theo trí nhớ trải qua ba năm gần đây, chuyện này chỉ sợ có dụng ý khác.
Đại phu nhân cho dù hào phóng với những nha hoàn nô tài kia, tuyệt đối cũng sẽ không hào phóng với hắn.
- Công tử, người thành thân, chúng ta liền dọn ra ngoài ở, một mình tiểu Điệp có thể làm việc của ba người, cam đoan sẽ chăm sóc tốt công tử và phu nhân.
- Không biết công tử muốn cưới cô nương nhà ai, dựa và thân phận công tử, nhất định là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, chắc chắn rất xinh đẹp.
Trong lòng Tiểu Điệp bắt đầu tràn đầy mong đợi, tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Vương quản gia:
- Tam công tử ở đây sao? Lão gia và phu nhân gọi người đi qua một chuyến.
Trong lòng Lạc Thanh Chu bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Nhưng mà hắn không dám chần chờ, đứng lên, đem cái yếm trong tay đưa tới cho tiểu Điệp, sau đó đi về phía ngoại viện.
Tiểu Điệp mở to hai mắt nhìn cái yếm trong tay, ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Công tử sao có thể trộm cái yếm của nàng chứ? Cái này là đồ dùng của nữ hài tử, nàng giặt phơi trong phòng...
Lạc Thanh Chu đi ra tiểu viện.
Người nam tử trung niên đứng ngoài cửa có dáng vóc hơi mập mạp, mặc cẩm bào màu xám.
Chính là Nhị quản gia Thành Quốc phủ, Vương Thành.
Nghe nói là thân thích nhà đại phu nhân Vương thị.
Vị Vương quản gia này khác với những người khác, cho dù đối với ai cũng đều vô cùng khách khí, cho dù là con thứ không địa vị, trong phủ sớm đã biến thành người vô hình như hắn.
- Tam công tử, đi thôi, trước đi phải thay y phục khác, đợi một lát còn phải gặp khách nhân quan trọng.
Vương quản gia mặt mũi đầy tươi cười, có chút khom người, thái độ cung kính, không thể bắt bẻ.
- Phải gặp khách nhân?
Lạc Thanh Chu cúi đầu theo phía sau, cố ý làm ra bộ dáng hèn mọn khϊếp nhược.
Trước kia hắn chính là như vậy.
Vương quản gia cười nói:
- Chờ Tam công tử đi, tự nhiên sẽ biết rõ.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, không hỏi nhiều nữa.
Ra cổng vòm.
Xuyên qua hành lang quanh co, lại đi qua vài đình viện, vườn hoa, rồi đi tới đình đón khách.
Bên ngoài sớm có nha hoàn chờ ở đó.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, có nha hoàn lập tức bước lên đón, lo lắng nói:
- Đi thôi, mau mau đi thay y phục, lão gia và phu nhân đều đang chờ.
Lạc Thanh Chu đi theo phía sau hai nha hoàn, đi vào gian phòng bên cạnh tiểu viện.
Sớm có nha hoàn chuẩn bị một bộ y phục mới tinh.
Y phục mềm mại trơn nhẵn, dưới tuyết trắng phản chiếu tràn ngập ánh sáng, sờ sờ rất dễ chịu, hiển nhiên là vải vóc cao cấp may thành.
- Đây là y phục của Nhị công tử, ngươi mặc trước, cũng đừng làm bẩn, đến lúc đó còn phải trả lại.
Nha hoàn tên Mai Hoa vừa phục thị hắn mặc y phục, vừa nghiêm túc căn dặn, hoàn toàn không có xem hắn như công tử trong phủ, cũng hoàn toàn không có cố kỵ cảm nhận của hắn.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì.
Thay xong y phục, tóc cũng cắt tỉa.
Nha hoàn lại bưng chậu nước tới, để hắn rửa mặt.
Sau đó, vội vàng dẫn hắn ra tiểu viện, đi vào phòng khách.
Trong phòng khách bầu không khí tựa hồ có chút không đúng.
Chủ vị phía trên nhất là chủ nhân thành quốc phủ, cũng chính là phụ thân của hắn Lạc Diên Niên.
Ngồi bên cạnh là Đại phu nhân Vương thị.
Ngồi phía dưới là hai huynh đệ của Lạc Diên Niên và trưởng bối khác của Lạc Gia.
Đứng phía sau là thế hệ trẻ tuổi Lạc gia.
Vị trí tiếp khách bên trái ngồi mấy người trung niên mặc cẩm bào, khí độ bất phàm.
Nhưng mà lúc này trên mặt mấy người trung niên kia đều lộ ra vẻ căm giận.
Lúc Lạc Thanh Chu bước vào phòng khách, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Nhị phu nhân Dương thị từ sau lưng Đại phu nhân đi tới, cười rạng rỡ nói:
- Tần gia nhị gia, ngài nhìn, đây chính là Thanh Chu nhà ta, lớn lên nho nhã thanh tú, tuấn tú lịch sự, hơn nữa lại là tú tài.