Editor: Hye Jin
Mọi người nhìn sang thím ba.
Thím ba có điểm hối hận, cho bà nhiều chuyện này, tranh đi lội vào vũng nước đυ.c này vui chưa, tự tìm phiền toái cho mình.
Bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì. Chỉ suy nghĩ một giây, bà quyết định giả ngu, giả như không nhìn thấu những chuyện bẩn thỉu mà nhà Chu Đại Toàn đã làm.
"Đúng vậy, vừa rồi con dâu lớn của nhà họ Lưu đã nói. Lưu Thải Vân kéo cô ta vào cửa để hỏi chuyện. Tôi và Tú Phương lo lắng cho Tiểu Lan, cho nên chạy nhanh đến đây tìm Đại Toàn."
Đàm Tú Phương cảm kích mà nhìn thím ba, đúng là thần trợ công mà.
Có thím ba này chứng thực, Chu Đại Toàn muốn đem sự tình che đậy là không được rồi. Mà cô chính là muốn cái hiệu quả này.
Chu Đại Toàn là người khôn khéo, nghe thấy tên Hoàng Lão Tam, rồi kết hợp với việc vợ đơn độc kéo cháu dâu vào nhà nói chuyện, hắn rõ ràng chuyện này ở giữa chừng có phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề.
Nhưng nếu kế hoạch được hoạch định tốt, đều là người một nhà, rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề?
Chu Đại Toàn nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn Đàm Tú Phương. Trong sự việc này, không cần phải nói con nhỏ này mới là người được lợi, chẳng lẽ cô ta là người làm.
Đã hai đời cô đã biết Chu Đại Toàn này quá rõ rồi, từ biểu hiện của ông ta Đàm Tú Phương là biết hắn nghi ngờ cô.
Lúc này, cô không thể xé rách mặt với Chu Đại Toàn. Bởi vì mặc dù đã biết Chu Đại Toàn cả nhà làm việc ghê tởm thì người này cũng sẽ không giúp cô, bởi vì bọn họ đều là người họ Chu, bọn họ mới là người một nhà.
Đàm Tú Phương nhướng đôi mắt đỏ hoe, lo lắng nói: "Cha mau nghĩ biện pháp đi, chúng ta đem Tiểu Lan trở về. Tiểu Lan nhát gan, nhà chúng ta chỉ là một cô gái nhỏ, cha nhất định phải suy nghĩ biện pháp a."
Chu Đại Toàn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Đàm Tú Phương dường như không phải là giả, đứa nhỏ này là ở nhà hắn lớn lên, từ nhỏ giáo huấn nó phải hiếu thuận với cha mẹ, trung với chồng, cần lao quản gia, nó vẫn luôn ngoan ngoan, thực hiếu thuận, tạm thời đánh mất hoài nghi trong lòng.
"Ta sẽ. Ta đây trở về tìm Thải Vân hỏi rõ ràng chuyện là như thế nào, hỏi nhà họ Lưu một câu xem thế nào. Nếu cần anh em hỗ trợ đến lúc đó phiền toái cả mọi người đi một chuyến." Chu Đại Toàn phản ứng thực mau, một câu liền đem chuyện này thành chuyển mình, đồng thời biểu hiện thái độ.
Dù sao cũng không phải chuyện của nhà mình, mấy người nghe xong vỗ ngực đảm bảo: "Đại Toàn có việc gì thì kêu chúng ta."
Đàm Tú Phương không thể không cảm thán cách đối nhân xử thế của Chu Đại Toàn, ngắn ngủn một câu liền đuổi mấy chú đang nhiệt tình mà không ai hoài nghi lên đầu hắn.
Còn cô sẽ không làm cho hắn như ý muốn, hắn đừng nghĩ đem chuyện này che đậy lại. Cô muốn cho Chu gia, Lưu gia không thể không đấu tranh nội bộ, trở mặt thành thù! Cũng dạy cho họ Lưu kia một bài học nhớ đời, nữ nhân không phải dễ bán vậy đâu nhé!
Đàm Tú Phương đột ngột vỗ trán: "Ôi, cha à, con quên nói với cha anh Gia Thành đã về rồi. Con cùng chị dâu cả Lưu gia ở sườn núi đυ.ng phải anh Gia Thành, anh ấy bảo khát nước, con đi múc nước kết quả con trở lại thì người đã không thấy tăm hơi chỉ có mỗi chị dâu ở đó. Kia hắn ấm nước còn ở đây, có phải anh ấy đã biết Tiểu Lan đã xảy ra chuyện, đi nhà cậu cả tìm Tiểu Lan rồi không?"
Nhìn cái bình nước quân dụng, mọi người cảm thấy suy đoán này có lý. Người nhà họ Chu có triển vọng nhất đã chạy đến Lưu gia, bọn họ đương nhiên chống lưng cho hắn.
Chu hai Chu vung tay lên: "Đi thôi, gọi cả lão Ngũ cùng con trai đều gọi đi, đến nhà họ Lưu đòi một cái công đạo, khi dễ lên đầu họ Chu nhà chúng ta."
Chu Đại Toàn muốn ngăn lại, mà bây giờ đã hết lý do, hơn nữa anh hai đã lớn tiếng hét lên, khí thế bừng bừng, chuyện này đã không phải hắn định đoạt được rồi.
Ngay cả ông chú cũng bực bội, đập mạnh cuốc xuống đất: "Họ Lưu này khinh người quá đáng."
Chu Đại Toàn có thể nói gì nữa? Hắn vô pháp nói trước mặt người trong tộc, trước mặt thôn dân nói ra tính toán xấu xa của mình. Quan trọng nhất chính là hắn không thể làm thanh danh con trai có tổn hại được.
Chuyện này, chỉ có thể đẩy lên đầu nhà họ Lưu. Về sau hắn sẽ bồi thường cho bọn họ.
Trong nháy mắt, Chu Đại Toàn đã đưa ra quyết định.
Nhìn các nam nhân mênh mông hục vác cuốc, liềm đi tìm công lý, người biết sự thật thím ba khuôn mặt nghẹn y như táo bón.