Editor: Hye Jin
Trong nhà, Lưu Thải Vân nghe thấy tiếng gõ cửa, bỏ kim chỉ trong tay xuống, đi ra ngoài, mở cửa, nhìn thấy Đàm Tú Phương đứng sau người con dâu lớn của anh trai, tròng mắt muốn rớt ra tới.
"Cô, cô sao ở chỗ này?"
Hôm nay không phải hoàn toàn đuổi con nhỏ này đi được rồi sao?
Đàm Tú Phương chớp mắt nhìn Lưu Thải Vân khó hiểu: "Mẹ, mẹ đang nói nhảm nhí gì vậy? Hôm nay không phải là ngày con cùng anh Gia Thành làm tiệc rượu sao?"
Nghe thấy điều này, Lưu Thải Vân ngay lập tức nhận ra rằng kế hoạch chỉ sợ đã có ngoài ý muốn xảy ra, muốn hỏi thì thấy thím ba ở bên lập tức sửa miệng: "Gia Thành sự tình nhiều, không kịp trở về, liền ngày khác."
"Không có đâu a mẹ, con trên đường nhìn thấy anh Gia Thành, anh ấy cưỡi một con ngựa rất to trở lại. Mẹ không thấy được sao?"
Đàm Tú Phương cười cười, còn đem chị dâu cả Lưu gia xả vào trong: "Đúng không? Chị dâu?"
Nghe tin con trai mình đã trở lại, sự chú ý của Lưu Thải Vân lập tức chuyển sang.
"Gia Thành đã trở lại? Người ở đâu? Sau đó tại sao nó không cùng cô trở lại?"
Đàm Tú Phương cười nói: "Con đi lấy nước. Hình như có chuyện gì đó anh Gia Thành đi rồi, đúng rồi chị dâu họ, Gia Thành rốt cuộc vì sao mà nhà còn không trở về là đi rồi?"
Chị dâu cả Lưu đau khổ không nói lên lời, há miệng thở dốc: "Cô hai, chúng ta trở vào rồi nói."
Tưởng muốn đóng cửa che đậy những chuyện bẩn thỉu này bọn họ đã làm sao, Đàm Tú Phương mới không cho hai người như ý nguyện đâu, ngẩng đầu nhìn chung quanh: "Mẹ, Tiểu Lan đâu, em ấy còn chưa về à?"
Lưu Thải Vân cảm thấy kỳ lạ: "Tiểu Lan không phải đến nhà cậu cùng con sao? Sao không về cùng nhau?"
Đàm Tú Phương nhìn chị dâu cả rồi nhìn về phía Lưu Thải Vân: "Không a, hôm nay buổi sáng em ấy mặc đi cái áo khoác đỏ tân hôn mà mẹ làm cho con đi rồi, con lúc đó quá mệt nhọc, chui vào trong chăn ngủ, tỉnh dậy thì không còn thấy em ấy nữa, còn tưởng em ấy đã trở về trước.""
"Đúng rồi, chị dâu, chị biết Tiểu Lan đi đâu không?"
Đây là một vấn để chết người, chị dâu cả Lưu khó chống đỡ nổi, quần áo trên tay đã nhào thành dưa muối.
"Cô, chúng ta, chúng ta vào nhà nói đi!"
Đàm Tú Phương ngẩng đầu nhìn: "Chị dâu, chuyện này rất khó trả lời sao? Có phải là Tiểu Lan đã đem áo bông mới của em làm hư rồi? Chị không cần lo lắng, chút chuyện nhỏ này em sẽ không so đo với em ấy, chị mau nói cho em biết Tiểu Lan đã đi đâu rồi? Một cô gái nơi nơi chạy loạn, lỡ như gặp phải thổ phỉ làm sao bây giờ? Nguy hiểm biết bao nhiêu!"
Câu nói vừa rồi khiến Lưu Thải Vân không khỏi lo lắng, đặc biệt là dáng vẻ ngập ngừng của cháu dâu khiến bà ta càng trở nên bất an. Nôn nóng mà hỏi: "Tiểu Ngọc, con mau nói cho cô biết Tiểu Lan rốt cuộc đã đi đâu rồi?"
Cô con dâu cả nhà họ Lưu bị ép đến chân tường, quýnh quáng lên buột miệng thốt ra: "Em, em ấy gả chồng!"
"Gả chồng? Em mỗi ngày đều ở cạnh Tiểu Lan, sao em không biết? Chị dâu cả à, chị nói cho rõ ràng, rốt cuộc là làm sao thế này? Nào có cô gái nào cha mẹ đều con đây mà từ nhà cậu gả chồng? Các người đem Tiểu Lan đi đâu rồi?”
Đàm Tú Phương là người đầu tiên phản ứng, lạnh lùng sắc bén chất vấn.
Chị dâu cả Lưu gia không ngờ cái con người như quả hồng mềm Đàm Tú Phương đột nhiên nổi điên lên làm khó dễ, ấp úng không dám nói tình hình thực tế: "Chính là, chính là ...."
Thím ba cũng mở miệng chất vấn: "Chính là cái gì? Nói đàng hoàng xem nào? Lão chu chúng ta không phải người dễ khi dễ như vậy? Cô hôm nay nói rõ ràng, rốt cuộc làm sao thế này, bằng không việc này không thể để yên!"
Tuy ngày thường miệng lưỡi nhưng bênh vực người mình cực kỳ, nói như thế nào Chu Tiểu Lan cũng là cô nương Chu gia thôn, tự nhiên bị Lưu gia tùy tiện gả cho người khác, chẳng phải tát vào mặt họ Chu, Chu gia thôn sao?
Đối mặt với hai người hùng hổ dọa người, chị dâu cả họ Lưu ngốc lăng, cầu cứu về phía Lưu Thải Vân, ai ngờ Lưu Thải Vân sắc mặt dữ tợn, giống y như lệ quỷ, bắt lấy cổ áo: "Cô đưa Tiểu Lan nhà tôi đem tới chỗ nào rồi?"
"Cô hai, cô, cô nghe con nói, chúng ta vào nhà nói chuyện có được hay không? Tiểu Lan là bị Hoàng Lão Tam mang đi rồi!"
Chị dâu cả Lưu thật sự không có biện pháp, chỉ có thể nói thật.