"Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn đem thao em đến khóc, ở nhiều loại tư thế và địa điểm khác nhau. Tất nhiên, điều khiến anh phấn khích nhất là ở nhà của em. Để lại dấu vết của anh và em trong mọi ngóc ngách ngôi nhà." Vẻ ngoài nhã nhặn của Cố Ngữ Hãn nhưng ẩn chứa bên trong những suy nghĩ đen tối, nhưng Nghiêm Mộc Mộc không thể ghét anh được.
Bởi vì trong nội tâm của cô cũng suy nghĩ như vâyh.
“Anh là đồ biếи ŧɦái.” Cố Ngữ Hãn xấu hổ vùi khuôn mặt đỏ bừng vào l*иg ngực người đàn ông và cười khúc khích, tuy ngoài miệng cười nói như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng mong chờ.
“Còn có thể biếи ŧɦái hơn nữa.” Nói xong, anh bế cô gái xuống giường bước ra khỏi cửa phòng. Nơi riêng tư của họ vẫn dính vài nhau, nam nhân đi lại khiến côn ŧᏂịŧ càng đút sâu vào hoa huyệt mẫn cảm, thiếu nữ không ngừng run rẩy, đè nén không được rêи ɾỉ.
“Mộc Mộc, đây có phải nơi em thường ăn cơm không?” Cố Ngữ Hãn đặt thân thể thanh tú của cô gái lên bàn ăn, cặρ √υ' non nớt đáng yêu bị côn ŧᏂịŧ đè nặng, eo và bụng rắn chắc không ngừng dập mạnh. "Chất lượng chiếc bàn này không được tốt lắm.” Bàn tay đêm chân cô gái càng rộng mở, côn ŧᏂịŧ thô dài đáng sợ liên tục cọ xát vào huyệt nhỏ mềm mại của cô gái.
Với những cú thúc mạnh mẽ của người đàn ông, bàn ăn liên tục rung lên theo sự co giật của người đàn ông, cô gái được đặt trên bàn run rẩy, bụng co rút lại, chỉ cua thúc dữ dội của người đàn ông sẽ làm chiếc bàn đổ mất.
"A… Không nên… A… Ha…" Cố Ngữ Hãn chơi cô gái lên đến cao trào, sau đó dần dần chậm lại tốc độ ra vào, mà côn ŧᏂịŧ to dài dễ dàng tiến vào chỗ sâu nhất của cô gái, một lần lại một lần xâm nhập vào tử ©υиɠ nhỏ bé mẫn cảm, không ngừng dùng dươиɠ ѵậŧ cọ sát lấy, đem thiếu nữ trong mắt toàn dư vị cao trào.
“Anh đưa em đi xem TV, được không?” Cố Ngữ Hãn bế cô gái vẫn còn mẫn cảm sau khi đạt cao trào, bế cô đến ghế sô pha trong phòng khách.
“Tự mình động, để lão sư bắn ra.” Ngay khi Cố Ngữ Hãn ngồi trên ghế sô pha, anh buông tay đăng nắm eo Nghiêm Mộc Mộc ra, con người nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên eo anh.
Lúc này, không có sự hỗ trợ của người đàn ông, Nghiêm Mộc Mộc tách hai chân cô ra, khó khăn ngồi xuống, hoa huyệt sưng đỏ ở giữa hai chân đã chảy đầy nước ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, hơn phân nửa còn chưa được nhét vào.
“Ngồi xuống ăn hết vào.” Nhìn vẻ mặt bất lực của cô gái, Cố Ngữ Hãn kiên nhẫn chỉ dạy “Mộc Mộc thích tư thế nào liền tự mình ngồi xuống như thế.” Nhìn bộ ngực căng tròn và mềm mại của cô gái đang khoe ra, Cố Ngữ Hãn dùng hai tay trêu đùa.
"A… A…" Diêm Mạt mím môi liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt mờ mịt vô thức nhìn về phía dưới chỗ giao hợp của hai người, sau đó cô mới dè dặt ngồi xuống, nhưng vừa đi xuống sau một chút liền không thoải mái với qυყ đầυ thô dày, lại chạm rãi đứng lên trở lại.
“A… lão sư …thật to … thật khó chịu… A....” Nghiêm Mộc Mộc thử mấy lần, cô sợ hãi côn ŧᏂịŧ dưới thân, vừa ngồi xuống một chút liền cảm thấy mình sắp bị đâm hỏng, di chuyển được vài phút liền không thể chịu đựng được nữa mà ngã vào lông ngực nam nhân thở hổn hển.