Hoắc Nhận nghiêng đầu, nửa cười nửa không nhìn Bối Noãn, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời giống như vừa nhớ tới chuyện gì.
Hắn đứng lên rời khỏi bàn, đi tới hướng Bối Noãn.
Toàn thân Bối Noãn căng lên.
Hắn đi đến trước mặt Bối Noãn, ngừng một chút, ung dung thưởng thức bộ dáng toàn thân Bối Noãn xù lên như con nhím, sau đó vòng qua cô, đi tới mở cửa, gọi người.
Tóc vàng còn đang canh cửa, Hoắc Nhận thấp giọng giao phó gì đó với hắn.
Bối Noãn mơ hồ nghe hắn nói muốn đem cái gì đó treo lên, còn có tang thi linh tinh, đáng tiếc thanh âm quá nhỏ, nghe không rõ lắm.
Hoắc Nhận ra lệnh hơn nửa ngày, đóng cửa lại xoay người trở về, khi đi ngang qua Bối Noãn, hắn đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cánh tay cô.
"Lại đây với tôi, phải cho cô xem thứ này rất thú vị."
Hắn bước chân nhẹ nhàng, bừng bừng hứng thú mà túm Bối Noãn kéo đến ban công, hình như là thật muốn cho cô xem thứ gì đó rất hay ho.
Cái ban công này chính là chỗ ngày hôm qua hắn tùy tiện nổ súng gϊếŧ người.
Từ trên đây nhìn xuống dưới, trong viện không ít người, một tảng lớn đầu người qua lại, không nhìn kỹ thì không biết ai là ai.
Mọi người ăn không ngồi rồi, lại không thể đi ra ngoài viện, hiện giờ đều ở đây phơi nắng.
Hoắc Nhận đem Bối Noãn kéo đến lan can ban công, lúc cô đang hoài nghi hắn định ném cô từ lầu bốn xuống, Hoắc Nhận lại buông tay cô ra, chính hắn cũng thò đầu ra nhìn xuống dưới.
Tóc vàng và mấy người canh gác mang súng đang đi ra từ toà nhà này.
Bọn họ đi đến đám người đang phơi nắng, đột nhiên kéo ra hai người.
Một người trẻ tuổi gầy yếu, một người khác là cô gái trẻ, ở chung với người kia, hình như là bạn gái hắn.
Người canh gác không giải thích gì, kéo hai người đi ngay lập tức.
"Các người sao lại bắt chúng tôi?" Người trẻ tuổi không dám phản kháng nhiều, giãy giụa nỗ lực biện bạch, "Chúng tôi đã làm gì?"
Người canh gác thờ ơ, "Các người phá hư quy định nơi này, không tuân thủ quy củ."
Người trẻ tuổi không thể hiểu được, "Chúng tôi không tuân thủ quy củ? Không tuân thủ quy củ gì? Các người lầm phải không?"
Người canh gác không thèm để ý, đem hắn và bạn gái kéo tới gần cửa sắt.
Nơi này cửa và tường cao như nhau, phía trên cửa sắt là vòm xi măng rắn chắc, có một bậc thang hẹp dẫn lên đó.
Mấy người canh gác mang theo hai người bọn họ đi lên lầu, cột dây thừng vào cổ tay họ.
Người trong viện nhìn không thấy, Bối Noãn từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên minh bạch bọn họ định làm gì.
Bối Noãn quay đầu, không thể tin mà nhìn Hoắc Nhận.
Hoắc Nhận mặt đầy vui sướиɠ, nhìn Bối Noãn cười cười: "Có ý tứ không? Tôi cho cô xem câu cá."
Chỉ thấy đám người kia cột chắc hai người, đá họ xuống, hai người liền treo lủng lẳng ở trước cửa.
Cả hai người cùng hét lên.
Ngoài cửa lớn chính là đại lộ, bởi vì là ngoại ô thành phố, không tính náo nhiệt lắm, trên đường chỉ có rải rác mấy con tang thi nhàn tản qua lại, nghe thấy có âm thanh thì điên cuồng xông tới.
Nhưng cửa ngục giam không thấp, hai người lại được treo cao, theo chiều cao của tang thi thì còn thấp hơn một chút, cho nên chúng nó chỉ chụp không.
Người trẻ tuổi cùng bạn gái hắn thét chói tai, liều mạng cong chân lên, e sợ bị tang thi túm xuống.
Bị tang thi loạn chụp ở dưới, hai người sợ tới mức hồn phi phách tán, kêu đến thật thê lương, kết quả là đưa tới càng ngày càng nhiều tang thi.
Ngoài đường một con lại một con hướng tới chỗ này chạy tới như điên, không bao lâu sau ngoài cửa sắt đã tụ tập một đoàn.
Người trong viện tuy rằng không nhìn thấy bên ngoài nhưng lại có thể nghe được tiếng người kêu thảm thiết cùng tiếng hô hô của đàn tang thi.
Trong viện nhiều người như vậy, lại lặng ngắt như tờ.
Chỉ có ngoài cửa hét lên một tiếng lại một tiếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh.
"Người khác câu cá, tôi câu tang thi, chơi vui không?" Hoắc Nhận vui vẻ thoải mái hỏi Bối Noãn.
Bối Noãn không lên tiếng.
"Tôi còn tưởng cô sẽ cảm thấy chơi vui." Hoắc Nhận ra vẻ tiếc nuối, "Ngày hôm qua ở bờ sông, tôi đã cảm thấy cô và người khác không quá giống nhau."
Hoắc Nhận nhàn nhã mà chống lên lan can ban công.
"Nghe nói tôi gϊếŧ người kia là ông chủ của cô? Tôi bắn ông ta một phát, cô cư nhiên ngoại trừ hoảng sợ thì không có phản ứng gì khác."
"Lúc đó trong đầu cô đều nghĩ làm thế nào thì tôi mới không gϊếŧ cô, phải không? Anh ta đã chết, cô không khổ sở chút nào sao?"
"Tôi không thể chán ghét ông chủ tôi sao?" Bối Noãn rốt cuộc nói chuyện, "Hy vọng ông chủ bị người một phát súng bắn chết, toàn thế giới khẳng định không chỉ có mình tôi?"
"Đó chỉ là mạnh miệng bên ngoài mà thôi," Hoắc Nhận cư nhiên nghiêm túc tham thảo với cô, "Thật thấy người quen đột nhiên chết trước mặt lại là một chuyện khác."
Hoắc Nhận dùng đầu lưỡi liếʍ môi một chút, lộ ra một ý cười, "Bọn họ sẽ khóc, sẽ liều mạng kêu hét, bị dọa thành kẻ điên, tôi đã thấy nhiều."
Hoắc Nhận xoay người, mặt đối diện với Bối Noãn, dựa nghiêng ở lan can, vươn đầu ngón tay, vuốt vuốt gương mặt cô, cẩn thận quan sát một chút.
"Trước nay chưa thấy ai trấn định được giống như cô. Đừng giả vờ, cô căn bản là không để bụng người khác, cô không có tâm đồng tình, cô chỉ nghĩ đến chính mình."
Hoắc Nhận dựa lại gần, nhìn vào mắt Bối Noãn.
"Một gương mặt như vậy, lại lạnh lùng vô tình như thế, thật sự rất hợp gu tôi."
Ngoài cửa lớn tiếng hét kinh hoảng một tiếng lại một tiếng, kêu đã lâu, thanh âm trở nên nghẹn ngào.
"Cô nhìn bên ngoài mà xem, đây là một thế giới hoàn toàn mới."
Hoắc Nhận thảnh thơi liếc mắt hướng cửa lớn.
"Không nhàm chán chút nào, đúng không? Người mềm yếu tất cả đều chết sạch, may mắn không chết cũng chỉ sẽ ở tầng dưới cùng."
Hoắc Nhận nghiêng đầu thưởng thức mà nhìn một mảnh đầu người đen nghìn nghịt bên dưới.
"Tôi cao hứng sẽ cho bọn họ một ngụm cơm ăn, không cao hứng sẽ lấy mạng họ, bọn họ một tiếng cũng không dám nói. Chỉ cần tôi dùng một chút thủ đoạn, họ sẽ sợ chết khϊếp, ngoan ngoãn mà nghe lời."
Bối Noãn nghĩ thầm: Nguyên lai hắn hôm nay không phải thấy sắc nảy lòng tham, mà là tìm người nói chuyện xã hội nói chuyện nhân sinh nói lý tưởng.
Hoắc Nhận tiếp tục nói: "Hiện tại thế giới này, toàn bộ quy tắc được viết lại, loại người chúng ta là thích hợp nhất, đây căn bản là thiên đường của chúng ta."
Bối Noãn yên lặng phun tào: Ai cùng nhóm loại người này? Ai mẹ nó cùng hắn loại quái vật này cùng một loại?
Tiếng thét thê lương chói tai cứ vang, bên ngoài tang thi càng tụ càng nhiều, đâm ầm ầm vào cửa sắt.
Hoắc Nhận chọn chọn khóe miệng, "Chúng ta sắp phải đi, trước khi đi làm chút náo nhiệt một chút."
Bối Noãn thấy, một loạt xe việt dã chậm rãi từ gara phía sau chạy ra, nhóm canh gác cầm súng sôi nổi xách túi leo lên xe.
Bối Noãn bỗng nhiên minh bạch hắn tính toán làm gì, hoảng sợ mà nhìn Hoắc Nhận.
Chỗ tránh nạn này đã vô dụng, hắn từ bỏ.
Không chỉ không cần, hắn còn cố ý ở cửa treo hai người, dụ tới một đoàn tang thi.
Chỉ cần cửa sắt mở ra, mấy trăm người trong sân sẽ không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Người này chính là biếи ŧɦái từ đầu tới đuôi.
"Lại bắt đầu lo lắng mạng nhỏ của cô, đúng hay không? Không cần sợ, tôi sẽ mang cô theo." Hoắc Nhận cong khoé miệng, rời khỏi ban công, kêu tóc vàng tới, "Dẫn cô ta đi, tìm cho cô ta một chiếc xe."
Bối Noãn đầu óc bay loạn, cảm thấy vô luận biện pháp gì đều không bằng lập tức tìm được Lục Hành Trì.
Tóc vàng áp Bối Noãn đi ra ngoài, dẫn cô đi xuyên qua sân hướng tới đoàn xe việt dã bên kia.
Trong viện đám người đang kinh hoàng, Bối Noãn cố ý thả chậm bước chân, liều mạng tìm kiếm Lục Hành Trì trong đám người, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Tóc vàng có điểm không kiên nhẫn, hỏi Bối Noãn: "Cô làm sao vậy?"
"Chân rút gân." Bối Noãn ấn chân vẻ mặt thống khổ.
Nhìn biểu tình của cô thật không giống giả vờ, huống chi tang thi lại sắp vào được, kéo dài thời gian đối với cô cũng không có chỗ tốt.
Tóc vàng không dám đàn áp Bối Noãn, đành phải đè nén tính tình mà chậm rãi đi theo cô.
Toàn bộ đám người canh gác đều có vẻ sẽ rút đi, người trong viện kinh nghi.
Có người đi lên, cẩn thận hỏi: "Các người phải đi sao? Các người đi rồi, nơi này làm sao bây giờ?"
Tóc vàng lo chính mình đi lên phía trước, căn bản không để ý.
Bối Noãn thấy, Hoắc Nhận cũng xách theo túi từ trong toà nhà đi ra, nhảy lên một chiếc xe việt dã, xe kia chờ hắn vừa nhảy lên liền đánh một vòng, nhanh chóng chạy ra cửa sau mất dạng.
Cửa trước tụ tập nhiều tang thi như vậy, cửa sau bên kia lại gió êm sóng lặng.
Một chiếc lại một chiếc từ cửa sau nối đuôi nhau ra, tóc vàng cấp tốc tìm một chiếc xe cho Bối Noãn, cô liếc mắt thấy được Chân Trăn cũng ở trên xe.
Tóc vàng định nhét Bối Noãn lên ghế sau.
Tài xế không chịu, "Này, người nhiều quá rồi, không thấy sao? Chính cậu mang theo đi!"
Bối Noãn vừa rồi đi quá chậm, xe đã nhanh chóng muốn chạy đi, tóc vàng không có cách nào đành phải đem Bối Noãn lên chiếc xe cuối cùng, chính mình cũng lên theo.
Vừa lên xe, tài xế liền nói với tóc vàng: "Hoắc ca kêu hai chúng ta phụ trách mở cửa, bên ngoài nhiều tang thi như vậy, đi mở cửa rất nguy hiểm!"
"Không cần đi qua mở, tôi đã chuẩn bị tốt, anh xem đây."
Tóc vàng nháy nháy mắt, giơ giơ trong tay thứ đồ giống như điều khiển từ xa, "Trực tiếp nổ tung là được rồi, bọn họ muốn đóng lại cũng không được."
Chờ tất cả xe đều đi ra cửa sau, tóc vàng mới mở cửa xe nhảy xuống, cười hì hì, "Đều che lỗ tai lại, sắp cho nổ!"
Đúng lúc này, Bối Noãn bỗng nhiên thấy Lục Hành Trì.
Hắn cùng hai người Đỗ Nhược đang từ trong nhà ra tới, vội vã hướng tới đoàn xe bên này.
Hắn rốt cuộc đã tới.