Edit: Heartpng
Thời điểm nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Dã, Quan Trì, Quý Yên, Thập Tứ đang ăn khuya cùng nhau, Quan Trì còn mang theo cả vợ mình.
Di động ba người đồng loạt kêu ‘ting’ một tiếng, nhìn thấy tin nhắn, mấy khuôn mặt quay sang nhìn nhau, Thập Tứ giật mình nói: “Tình huồng gì vậy, đội trưởng của chúng ta tính toán ngiêm túc theo đuổi giấc mộng giới giải trí sao, còn tự kêu gọi phiếu bầu cho bản thân?”
Quý Yên ấn vào link: “…Không phải, hình như là đang theo đuổi giấc mộng bạn gái cũ.”
Trang web trên di động của Quan Trí cùng Thập Tứ rốt cuộc cũng load xong, rõ ràng nhảy ra là một trang về xăm hình, lập tức ngây ngẩn.
“Đây là tình huống gì? Bỏ phiếu cho ai?”
Quý Yên đã trượt xuống tìm đến Hứa Tri Nam, liếc mắt nhìn bọn họ: “Ngoại trừ Ánh sáng của Bình Xuyên thì còn có thể bỏ phiếu cho ai nữa.”
Cô nói, ngón trỏ ấn vào, bầu cho Hứa Tri Nam một phiếu.
Quan Trí cùng Thập Tứ cũng dồn dập bỏ phiếu cho cô, Quan Trì lại gửi link cho vợ mình, cả bàn mỗi người đều bầu một phiếu.
Thập Tứ như cũ một mặt mơ hồ: “Đội trưởng sao lại đột nhiên gửi cái này vào nhóm, hai người họ không phải đã sớm ồn ào chia tay rồi sao?”
“Ồn ào chia tay cũng có thể quay lại mà.” Quý Yên nói.
“Hai người bọn họ quay lại?!” Thập Tứ khϊếp sợ nói. “Đội trưởng đối với cái từ quay lại này hoàn toàn không phù hợp, chẳng nhẽ thực sự hối hận rồi?”
Quý Yên nhớ tới buổi tối hôm đó nghe được Lâm Thanh Dã gọi tên A Nam, lắc đầu: “Nói như vậy thì cũng không đúng.”
Thập Tứ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là không quay lại?”
“Đúng là không quay lại, hẳn là đội trưởng đơn phương muốn quay lại.”
Quan Trì: “…”
Thập Tứ: “…”
Quý Yên: “Tôi hôm nay đi bệnh viện bắt gặp Ánh sáng của Bình Xuyên, nhắn tin cho đội trưởng, vốn là đang ăn cơm cùng tổ tiết mục, không nói hai lời liền chạy tới, hiện tại không chừng là đã chờ cô ấy truyền nước xong vừa mới đưa người về nhà rồi.”
“Nếu đã đưa người về nhà thì khẳng định đã quay lại.” Thập Tứ cảm thấy, không phải Lâm Thanh Dã đơn phương không có kết quả, việc quay lại vẫn là tương đối dễ dàng.
“Tôi lại không cảm thấy vậy.” Quý Yên nói, “Ánh sáng của Bình Xuyên từ nhỏ đến lớn phỏng chừng được bố mẹ bảo hộ rất tốt, lần đầu thấy rõ bộ mặt thật khốn kiếp này của đội trưởng, nào có thể dễ dàng tha thứ như vậy.”
Cô rất là không lương tâm cười, liếʍ môi: “Lần đầu tiên bị lừa nha, dù sao cũng sẽ khắc sâu ấn tượng.”
Quý Yên không nói lên được tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Chỉ cảm thấy Hứa Tri Nam tuy rằng nhìn mềm yếu, nhưng kì thực rất cố chấp, có tiêu chuẩn của riêng mình, lần đầu tiên mắc sai lầm trên người Lâm Thanh Dã là ngoài ý muốn, không có khả năng có lần hai.
Thập Tứ đối với lý do khoái thác này của cô cái hiểu cái không, lại hỏi: “Cậu sao hôm nay lại phải đi bệnh viện?”
“À, chân có chút đau, do đi dạy nhảy.”
Thập Tứ: “Không sao chứ?”
“Không sao, xương cốt tôi vốn đã rắn chắc, chỉ là bị dãn gân thôi, không có vấn đề gì, phỏng chừng là do lâu rồi không luyện với cường độ cao như thế.” Quý Yên tay xoa trán, thở dài, “Kiếm tiền thật khó khăn nha.”
Quan Trì gửi ảnh chụp quán nướng vào nhóm chat chung.
[Quan Trì: Vợ tôi cũng bỏ phiếu rồi, đội trưởng, có muốn đến ăn khuya cùng không?]
[Lâm Thanh Dã: Tôi đang ở xa, mọi người ăn đi.]
[Quan Trì: Bất quá, tôi thấy cái cuộc bầu chọn kia, Ánh sáng của Bình Xuyên thua rất nhiều phiếu, chỉ mấy người chúng tôi bỏ phiếu cũng không giúp gì được.]
[Lâm Thanh Dã: À, tôi đăng lên WeChat rồi.]
Quan Trì suýt chút nữa thì phun ra một ngụm rượu, những người khác cũng lại gần nhìn, lập tức mở WeChat ra, quả nhiên nhìn thấy bài đăng của Lâm Thanh Dã đầu tiên.
Vòng bạn bè của Lâm Thanh Dã giống với tài khoản Weibo mấy trăm vạn người theo dõi kia, chưa bao giờ đăng một cái gì.
Vừa vào thì thấy ngay một đường link trong trang cá nhân trống trải.
Lâm Thanh Dã phá lệ đăng bài trên WeChat, làm cho mọi người đều chú ý.
Thập Tứ ngẩn ra nói: “Thật đúng là đổi tính à.”
Ngồi ở một bên, vợ của Quan Trì không hiểu khúc mắc trong đó, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Mọi người không giúp một tay à? Cô gái Hứa Tri Nam này cũng xem như chị dâu của mọi người đi? Có vẻ như cũng sắp vượt qua được hạng sáu rồi, nói thật, tác phẩm hạng bảy của cô ấy so với hạng sáu đẹp hơn nhiều lắm.”
Trước kia Thập Tứ thực ra cũng đã từng gọi Hứa Tri Nam là chị dâu.
Nhưng đó là thuận miệng xưng hô, cũng không thể ở trước mặt cô ấy gọi cái gì Ánh sáng của Bình Xuyên, gọi tên đầy đủ lại rất kỳ quái, vì thế dứt khoát gọi chị dâu.
Nhưng cậu trước giờ không thật sự coi Hứa Tri Nam là chị dâu, đơn giản là một người bạn gái của đội trưởng nhà mình thôi, là cái kiểu sớm muộn cũng đổi.
Hiện tại xem ra, thế cục đã hoàn toàn khác.
“Chết tiệt.” Thập Tứ nhìn chằm chằm WeChat chửi tục một câu, nói với Quý Yên, “Hai ta trước kia không phải còn ở trước mặt người ta đánh cược xem nữ sinh nào sẽ tiến đến bắt chuyện với đội trưởng trước sao, đội trưởng mà biết được thì liệu chúng ta có bị tẩn không?”
Quý Yên hừ cười một tiếng: “Nhìn cái đức hạnh của cậu kìa.”
Tuy nói thì nói vậy, ngay cả Lâm Thanh Dã cũng đã đăng bài, không có đạo lý nào bọn họ lại không giúp, cả nhóm dồn dập chia sẻ.
Nhóm người bọn họ trên WeChat cái gì không có chứ bạn bè lại có rất nhiều, hơn nữa còn có khá nhiều hồ bằng cẩu hữu, thật sự có thể hình thành hiệu ứng một truyền mười mười truyền một trăm.
Hứa Tri Nam đối với việc này không biết chút nào, đã sớm tiến vào giấc ngủ.
Lâm Thanh Dã thẳng đến khi nhìn thấy cô tăng lên hạng năm mới lái xe rời đi, ở khu vực trung tâm của Yến Thành, cuộc sống về đêm ồn ào náo nhiệt vẫn tiếp tục cho đến tận hai, ba giờ, so với nhà của Hứa Tri Nam ở khu vực phụ cận giống như hai thành phố hoàn toàn khác biệt.
Lâm Thanh Dã đối với cuộc sống về đêm này không có hứng thú, trực tiếp lái xe đến chung cư.
Khi đi đến một con đường hẹp cách chung cư một cái giao lộ, có hai chiếc xe đua đâm vào nhau, một xe Aston Martin màu đỏ và một xe Porsche vàng.
Hai chủ xe đứng ở giữa giao lộ, có vẻ là đang đợi cảnh sát giao thông cùng nhân viên bảo hiểm đến đây xử lý.
Chẳng qua là hai cái xe này đỗ ngang nhau, muốn chạy qua là không thể nào.
Đoạn đường này đã cách chung cư rất gần, chỉ cần xuyên qua một cái hẻm nhỏ, Lâm Thanh Dã lười quay đầu xe, đơn giản đem xe đỗ ở một bên vệ đường, đeo khẩu trang cùng mũ xong xuống xe.
Hẻm nhỏ yên tĩnh không người, mới vừa có một cơn mưa, hạt mưa đọng trên mái hiên còn đang tí tách rơi xuống.
Lâm Thanh Dã kéo khẩu trang xuống, hút điếu thuốc.
Giữa làn khói trắng bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ tóc hoa râm, là nữ thần côn lúc trước cũng gặp qua ở đây.
Bà ấy hôm nay so với lần trước có nhiều đồ vật phong phú hơn, bên cạnh bàn gỗ còn để một cái gậy, trên gậy để một cái cờ đỏ chữ vàng, trên đó viết ‘Xem bói đoán mệnh’.
Lâm Thanh Dã đứng tại chỗ một lát, thở ra một hơi thuốc, cất bước đi đến trước bàn.
Nữ thần côn ngay cả đầu cũng không nâng, mở miệng tuỳ tiện hỏi: “Cậu sao lại đến nữa?”
Lâm Thanh Dã hít một hơi, đem điếu thuốc từ miệng bỏ xuống, chỉ chỉ lá cờ ‘Xem bói đoán mệnh’, nhàn nhạt nói: “Bà ở đây để làm gì thì tôi ở đây vì cái đó.”
Nữ thần côn bật cười, lắc đầu: “Người tâm không có thành ý kính trọng, có xem cũng vô dụng.”
Lần trước ngược lại còn vì năm đồng tiền xem bói mà lấy cả mã QR ra cho anh quét.
Lâm Thanh Dã từ trong túi lấy ra ví tiền, rút một tờ tiền 100 màu đỏ đặt trên bàn của bà.
Nữ thần côn mắt nhìn tiền, đưa tay ra cầm, để dưới bóng đèn bên cạnh soi soi, tựa hồ là đang kiểm tra thật giả, rồi sau đó cất vào trong túi, lúc này mới nhìn về phía Lâm Thanh Dã.
“Ta lần trước nói với cậu, nhân duyên của cậu không như ý?” Nữ thần côn vẫn bị tờ tiền một trăm kia thu mua.
“Đúng vậy.”
Bà bấm tay búng một cái vào tờ tiền: “Ta thấy sự nghiệp của cậu ngược lại lại rất thuận lợi, tiền đồ vô lượng, không cần quá phí tâm.”
Lâm Thanh Dã: “Không rút quẻ?”
“Không cần, cậu người này không tin thần, rút cũng không chuẩn.” Nữ thần côn buồn bã nói. “Muốn hoá giải vận hạn trong nhân duyên, rất đơn giản, cậu phải thật tâm đối đãi.”