Edit + Beta: Ivy packha03
Thiếu nữ trong bài hát của anh trở thành một bí ẩn không ai biết.
Thiếu nữ ấy quá đẹp, quá mức chói mắt người khác, Tần Đường cuối cũng phát hiện ra cô. Hắn nói với anh muốn theo đuổi cô.
Lâm Thanh Dã khinh thường, mặt không đổi sắc nói: "Vậy cậu theo đuổi đi.”
Lại đến sau này, Tần Đường thất vòng rồi từ bỏ theo đuổi, Hứa Tri Nam cũng kết thúc cuộc sống học sinh cấp 3, đồng thời thi đỗ vào đại học Bình Xuyên.
Đêm đó, tại quán Bar, anh lại gặp được cô, cô cùng với những người bạn mới khác, nam nữ đều có. Lâm Thanh Dã thờ ơ lạnh nhạt, Tần Đường ghé vào lỗ tai anh líu ríu ầm ĩ, anh đều coi như không nghe thấy.
Hứa Tri Nam hiển nhiên là lần đầu tới chỗ như thế này, không am hiểu uống rượu, uống mấy chén vào bụng, mặt đã đỏ ửng.Lâm Thanh Dã chú ý tới cô đi vào phòng vệ sinh, anh không nhanh không chậm đi theo, đứng hút thuốc lá, dựa lưng vào tường.
Gần đây anh đã lâu rồi không nằm mơ thấy Hứa Tri Nam, đối với anh mà nói là một chuyện tốt.
Chẳng qua đêm nay nhìn thấy bộ dáng cô say rượu đỏ mặt, Lâm Thanh Dã nghĩ một chút liền cảm thấy đau đầu, sợ đêm nay lại mất ngủ.
Anh búng ra một làn khói thuốc lá, lẫn vào trong tiếng hò reo của quán Bar là tiếng tiếng Bass từ những DJ. Bỗng nhiên anh nghe được âm thanh của một tên đàn ông, ngôn từ thô tục, anh nheo mắt nhìn lại, thấy được một người đàn ông đang đứng đối diện Hứa Tri Nam.
Lâm Thanh Dã kẹp điếu thuốc lá vào tay, cất bước đi qua.
"Này."
Thanh âm anh nhẹ nhàng bâng quơ, quả thật chỉ giống như là đi ngang qua.
Người đàn ông nhíu mày nhìn anh: "Cái gì?”
"Cô ấy là người của tao." Lâm Thanh Dã nói.
Thái độ của người đàn ông kia khi nghe lời anh không quá tin tưởng lắm, nhưng biết anh là tay hát chính trong ban nhạc, cũng không dám gây chuyện, hậm hực bỏ đi.
Không ai biết anh dùng trăm phương ngàn kế, lại dùng theo mô típ cũ rích “anh hùng cứu mĩ nhân” không thú vị này chứ.
Lâm Thanh Dã đứng yên tại chỗ, nhìn Hứa Tri Nam trong chốc lát, sau đó tiến lên nắm giữ cánh tay cô, bình tĩnh hỏi: "Còn có thể đi sao?"
Cô ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt mơ màng không rõ, Lâm Thanh Dã cũng nhìn cô, yết hầu khẽ động, du͙© vọиɠ dần lớn lên: “Hay cùng tôi đi về?”
Loại du͙© vọиɠ này đã cắn nuốt anh, qua nhiều năm như vậy, anh giống như dã thú trong đêm tối, vô số lần muốn kéo cô xuống hang động tăm tối ấy, muốn đem sự tốt đẹp của cô kéo xuống địa ngục.
Nhưng cô lại tươi đẹp không thể nào với tới, cho đến tận thời điểm hiện tại.
Thời cơ của anh cuối cùng cũng đã tới.
***
Sáng sớm hôm sau, đôi môi đã từng nói với anh “Thật đáng thương”, luôn cười với người khác, khiến anh vừa hận vừa yêu đôi môi ấy. Bởi vì luống cuống và khóc nức nở nên khẽ run, hốc mắt đỏ bừng nói với anh: "Thực xin lỗi, em sẽ phụ trách với anh.”
Trái tim Lâm Thanh Dã như bị ai nắm lấy, kịch liệt nhảy lên, anh ở trong lòng buồn cười điên cuồng.
Nhưng sự thật là, anh đúng là đã cười ra tiếng, lưng trần dựa vào thành giường, cười đến l*иg ngực chấn động, tàn thuốc liên tiếp từng đoạn khói bụi rơi xuống, phiêu tán mờ hồ.
Anh nhìn xem cô cười nói: “Được, đừng quên phụ trách với anh.”
Lâm Thanh Dã đối với cô tình cảm âm thầm lớn lên, phát triển đến dị dạng vặn vẹo, nhưng cho tới bây giờ không có người nói cho anh biết như thế nào thật tâm đối xử với cô ấy.
Trước đây, anh vẫn cho là, anh đối với Hứa Tri Nam chỉ đơn thuần là du͙© vọиɠ về thể xác.
Thậm chí nhiều lúc, anh cho rằng anh đối với tình cảm của Hứa Tri Nam, càng giống như là đang đánh cờ với bản thân mình.
Lúc anh cãi nhau với Phó Tuyết Mính, bà hét to kêu anh “Cút đi”, người mẹ ấy đem những lời nói ác độc, tàn nhẫn nói với người con trai của mình. Người thiếu niên ấy lại bị Hứa Tri Nam vô tâm nói một câu "Thật đáng thương" triệt để nghiền nát lòng tự trong của anh.
Anh sinh chấp niệm, rốt cuộc quên không được biểu tình của cô khi nói ra ba chữ này.
Mềm mại, dịu dàng, nhưng cũng mang theo sự đồng tình, cao cao tại thượng, trong mắt anh giống như bố thí cho người nghèo.
Lâm Thanh Dã muốn đem cô từ ánh nắng tươi sáng trên cao kia kéo xuống. Ngày đó Hứa Tri Nam đôi mắt phiếm hồng, đem nước tạt đến trên mặt anh thì cô lại trở về bộ dáng cao cao tại thượng đó, không một chút lưu luyến.
Lâm Thanh Dã khi tỉnh lại đã là tám giờ đêm.
Buổi sáng đau đầu do không ngủ đủ giấc, lúc này lại đau đầu khi ngủ quá nhiều.
Anh rời giường, đem nước lạnh tạt lên mặt.
Từng giọt nước trên má rơi xuống, nhỏ giọt trên thảm trải sàn nhà.
Anh giật mình lại nhớ tới buổi tối mấy ngày hôm trước gặp bà thần côn kia, "Cậu tâm ma quá nặng, bất lợi cho mình, bất lợi người bên cạnh", bà lão ấy còn nói, “Chỉ cần 500 tệ mọi chuyện đều có thể giải quyết những muộn phiền.”
Muốn lọi trừ tâm ma, bột phấn cũng vô dụng, chỉ có Hứa Tri Nam mới có tác dụng.
***
Cuối cùng Hứa Tri Nam vẫn ở trường học ăn bữa cơm tối với Cố Tòng Vọng.
Nhà ăn đại học Bình Xuyên rất nổi tiếng, Hứa Tri Nam dẫn anh đi đến một nơi, không phải khu cơm tập thể, nhưng có thể tự mình làm bữa ăn, mọi ghế ngồi đều là sofa, không khác biệt lắm với canteen.
Các cô bình thường sẽ thường đến đây bàn luận xem mai sẽ ăn gì.
Sau khi cơm nước xong, Hứa Tri Nam dẫn anh đến cổng phía nam của trường học, nhìn anh lên xe nói lời tạm biệt rồi mới bước đi.
Vừa mới xoay người chuẩn bị về ký túc xá, Triệu Thiến và Khương Nguyệt không biết từ đâu xuất hiện, mặt cười tràn đầy mập mờ chạy tới, cũng không nói lời nào, tươi cười đυ.ng vào vai cô.
Khả năng đã vụиɠ ŧяộʍ theo dõi hai người bọn họ cả đoạn đường đi.
Hứa Tri Nam vừa thấy biểu tình của hai người liền sáng tỏ các cô ấy đang nghĩ cái gì, lập tức bật cười, giải thích: "Không phải như các câu nghĩ đâu.”
Triệu Thiến vỗ vỗ bả vai cô: "Nói mau! Thành thật khai báo! Vị soái ca kia là ai?”
"Bạn bè của tớ, từ nhỏ đã quen biết.”
Khương Nguyệt mở to mắt: "Hóa ra là thanh mai trúc mã!”
"..."
Triệu Thiến cười hì hì: "Còn đẹp trai như vậy! Mau ôm bắp đùi người ta đi.”
"Thật không phải như các cậu nghĩ, anh ấy bình thường đều học ở nước ngoài. Hôm nay tớ dẫn anh ấy đi ăn một bữa cơm, các cậu đừng suy nghĩ lung tung, trước đây tớ đã nhắc anh ấy với các cậu rồi.”
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả.]
Đáng tiếc hai người kia rõ ràng mang vẻ mặt "không tin", "cậu không cần giải thích gì nhiều".
Quen biết Hứa Tri Nam đã nhiều năm như vậy, không biết bao nhiêu nam sinh theo đuổi, đáng tiếc người này chính là dầu muối không ăn, tự mang bức tường vô hình, không cho người khác phải tới gần.
Trường hợp này là trăm năm khó gặp.
Hai người một bên mập mờ trêu chọc Hứa Tri Nam, một bên cùng nhau trở về ký túc xá.
Đến ngã rẽ, các cô mỗi người một ngả, Khương Nguyệt đi đến thư viện, Hứa Tri Nam và Triệu Thiến cùng nhau trở về ký túc xá.
Vừa rồi cùng Cố Tòng Vọng ăn cơm cũng mất không ít thời gian, trời lúc này đã tối đen.
Vừa vặn vào lúc kiểm tra cuối kỳ, tất cả mọi người rất bận rộn, lúc này trên đường ngược lại yên tĩnh, không có nhiều người.
Triệu Thiến quả thật là trêu chọc một đường, Hứa Tri Nam đến cuối cùng đều không biết nên giải thích thế nào, cách nhanh nhất chính là im lặng.
"A Nam."
Từ đâu truyền đến âm thanh.
Hứa Tri Nam nghe được âm thanh này, bước chân như bị ai kéo lấy, tim ngừng đập một giây, nghiêng đầu nhìn lại.
Lâm Thanh Dã ngồi ở bậc thang bồn hoa bên cạnh, áo trắng quần đen, ngón tay kẹp điếu thuốc, khuôn mặt chìm trong khói thuốc mờ ảo, lạnh thấu xương.
Anh ngồi, cô đứng.
Anh ngẩng đầu nhìn lên cô.
Triệu Thiến một giây trước còn vì soái ca xuất hiện bên cạnh Hứa Tri Nam mà kích động, một giây sau nhìn thấy đại nhân vật truyền ký của đại học Bình Xuyên – Lâm Thanh Dã, không những thế đại nhân vật ấy còn quen biết bạn cô.
Hơn nữa! CMN! Còn gọi!!!
A Nam!!!!
Bà nó, rốt cuộc thế giới đang xảy ra chuyện gì thế.
Triệu Thiến mặt đầy kinh ngạc, nhưng nhìn biểu tình của Hứa Tri đối với chuyện này không giật mình chút nào.
Lâm Thanh Dã âm cuối mang theo giọng mũi, dùng âm thanh nhẹ nhàng lại ôn nhu “A Nam.” Anh lại gọi một tiếng tên của cô.
Cười đến có chút thỏa hiệp: “Em đi theo anh đi.”
~ Hết chương 16 ~