—— Truyện chỉ được đăng tải trên Wattap saurienggne. Nếu độc giả đọc được trên web khác thì đó là những web reup, mong các bạn độc giả hãy quay lại đọc trên Wattap để ủng hộ chủ nhà. Thanks!!! —–—
°°°°°°
Tạ Gia Diên về đến nhà, tháo bàn phím và con chuột ra, thay vào cái Nhan Tịch đã mua cho anh.
Bản thân anh thích màu đen làm chủ đạo, nhóc con này mắt nhìn tương đối thời thượng, mua cho anh kiểu dáng sặc sỡ, thoạt nhìn thấy không thích hợp, nhưng nhìn thêm vài lần thì lại thấy cũng khá đẹp.
Chụp ảnh gửi qua cho Nhan Tịch, anh gõ một dòng:
【So với ảnh đẹp hơn nhiều.】
Những lời này xua tan đi nỗi băn khoăn của Nhan Tịch, cô vui vẻ ngã vào trên giường, nhấp miệng cười trộm.
【Anh thích thì được rồi~】
Nhan Tịch cố ý một lát sau mới trả lời, miễn cho anh cản thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tin nhắn anh.
Chỉ là tin nhắn này được gửi đi, qua một hồi lâu, Tạ Gia Diên cũng chưa trả lời lại.
Cô buồn bực mở ảnh đại diện của bạn tốt Lộ Y Y, gửi qua biểu tìn thỏ con khóc thút thít.
【Thích một người thật khó, TAT.....】
Cô không thể khống chế được tâm tình hiện tại của mình, chỉ vì một ánh mắt một câu nói của anh mà có thế bay lên trời cao, cũng có thể rơi xuống đáy vực.
Lô Y Y cùng cô hàn huyên vài câu sau đó nói:
【Vị anh trai kia rốt cuộc đẹp đến mức nào mà khiến cậu phải thần hồn điên đảo như thế? Cũng không gửi ảnh cho tớ xem.】
Nhan Tịch nhìn thấy tin nhắn này ý thức mới bừng tỉnh, cô thậm chí còn không có ảnh chụp của Tạ Gia Diên, thật quá túng, chụp lén cũng không dám.
【Có cơ hội chụp lén cho cậu xem.】
Sau khi nhắn đi câu này, Tạ Gia Diên rốt cuộc cũng trả lời, lại chỉ đơn giản một câu:
【Khuya rồi, ngủ đi.】
Nhìn thấy câu trả lời của Tạ Gia Diên, khóe môi Nhan Tịch nháy mắt rũ xuống.
Nhanh như vậy liền kết thúc cuộc nói chuyện phiếm với cô, khẳng định là không có ý tứ với cô đi.
Nhan Tịch cố ý đáp lại anh một câu:
【Anh, anh ngủ trước đi, ngủ ngon mộng đẹp nha!】
Quả nhiên, Tạ Gia Diên ngay sau đó hỏi cô:
【Đã trễ thế này, như thế nào còn chưa ngủ?】
【Em muốn xem phim hoặc chơi game.】
Nhan Tịch gửi qua rồi nhanh chóng thu hồi lại, nói như vậy cũng có vẻ cô không có tiến bộ, cô muốn ở trước mặt anh xây dựng một hình tượng chăm chỉ hiếu học, cho anh biết cô vì đậu Vân Đại mà nỗ lực, cho anh ám chỉ.
Tạ Gia Diên thấy được cô thu hồi tin nhắn về, nhưng cũng không chọc phá, rất nhanh lại nhìn thấy cô gửi tin nhắn qua——
【Thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, em muốn làm vài tờ đề.】
Anh đáy mắt nồng đậm ý cười, phảng phất có thể tưởng tượng được bộ dáng nghiêm túc của cô ở đầu giây bên kia.
____
Hôm sau khi học bù, Nhan Tịch thấy Tạ Gia Diên dùng bàn phím cùng con chuột cô mua cho anh, trong lòng hạnh phúc đến mức không thể giấu được nụ cười của mình.
Về sau khi anh dùng máy tính, hẳn là sẽ ngẫu nhiên nghĩ đến cô phải không?
Nghĩ đến Lộ Y Y muốn xem ảnh chụp, Nhan Tịch trộm cầm lấy di động muốn chụp một tấm ảnh, kết quả màn ảnh vừa nhắm ngay anh, anh tựa như có cảm giác, tầm mắt thẳng tắp quét về phía cô.
Nhan Tịch lập tức chột dạ mà đặt điện thoại lên trên bàn, cầm lấy bút giả bộ làm bài.
"Em vừa rồi là chụp lén anh trai?"
Em không phải, em không có.
Nhan Tịch ở trong lòng điên cuồng phủ nhận, ngoài miệng lại rất thành thật mà nói:
"Em khoe khoang với một người bạn tốt rằng em mới gặp được một anh trai rất đẹp, cô ấy muốn nhìn một chút có bao nhiêu đẹp, chính là em lại không có ảnh chụp......."
Tạ Gia Diên hiểu ra, suy nghĩ một lúc:
"Vậy em cảm thấy anh trai như thế nào là đẹp nhất? Anh tạo dáng cho em chụp."
Nhan Tịch vội vàng nói:
"Anh ngồi như vậy liền rất đẹp, không cần tạo dáng gì đâu."
"Được, vậy em chụp đi." Tạ Gia Diên phá lệ phối hợp.
Nhan Tịch cầm lấy di động đỏ mặt chụp một tấm, phía sau anh sáng sủa sạch sẽ, có một chậu cây xanh thoáng lộ ra hai mảnh lá cây, ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào sườn mặt, đổ bóng xuống cánh mũi của anh, ngũ quan càng nên phong phú hơn.
"Em...... em chụp rồi." Cô đem điện thoại đưa qua, để anh nhìn xem ảnh chụp như thế nào.
"Liền chụp một tấm?" Tạ Gia Diên nhướng mày, đáy mắt tràn ra ý cười dung túng.
"Tiểu Nhan Tịch thật sự không có lòng tham đâu."
"Em..... em chỉ cho bạn học xem, cô ấy biết anh trông như thế nào thì tốt rồi."
Sợ Tạ Gia Diên nghĩ nhiều, Nhan Tịch còn giấu đầu lòi đuôi mà giải thích.
Truyện chỉ được đăng tải trên Wattap saurienggne.
Anh trả điện thoại lại cho cô, cố ý nói:
"Xem ra em gửi cho bạn học xem xong thì hãy xóa nó đi."
Sao có thể, cô còn dự định tìm cơ hội rửa ảnh ra rồi trân trọng nó mãi mãi.
Ánh mắt Nhan Tịch né tránh vài lần, làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:
"Một tấm ảnh chụp lại khônh chiếm quá nhiều trí nhớ, lưu giữ nó cũng được."
Tạ Gia Diên chỉ cười không nói, anh sớm đã nhìn ra dái tai cô đỏ ngầu dường như cô đang nói dối.
____
Gần đầy thời tiết không tồi, Lâm Trạm lên kế hoạch định đến bờ biến ở Tân Thành bên cạnh ăn tiếc nướng BBQ. Triệu Triết Hiên cùng hắn ăn nhịp với nhau, nói anh chịu phụ trách chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lâm Trạm hỏi Tạ Gia Diên có thời gian không, anh từ trước đến nay luôn không thích đi ra ngoài chơi, nhưng lần này cư nhiên vui vẻ mà đáp ứng.
"Lão Tạ, cậu không phải là vì em gái tớ đi, cho nên mới đi?"
"Ừm." Anh thuật đúng mà thừa nhận, đúng lý hợp tình nói:
"Tớ sợ cậu khi dễ em ấy."
Như thế nào nói hắn giống như một người anh trai tồi tệ vậy? Hắn tệ đến vậy sao?
Lâm Trạm bĩu môi, từ trong phòng đi ra, thấy Nhan Tịch ngồi xếp bằng trên ghế sô pha vừa cắn hạt dưa vừa xem TV.
Vừa nhìn đến hạt dưa, hắn liền nhớ tới một màn nhục nhã ngày đó.
Cố ý che TV ở trước, Lâm Trạm hỏi:
"Đi biển nướng BBQ, em đi không?"
"Anh trai Gia Diên đi em liền đi."
Lâm Trạm cười nhẹ: "Em thật đúng là không chút nào che giấu."
"Bằng không em sợ anh khi dễ em."
".........." Hai người này như thế nào nhất trí cùng bảo trì tư tưởng?
Lâm Trạm lắc lắc cổ: "Đừng tưởng rằng có Tạ Gia Diên thì anh không dám dạy dỗ em."
"Em cũng không có làm sai cái gì, vì cái gì muốn dạy dỗ em?" Nhan Tịch nhíu mày nhìn hắn.
"Anh quả nhiên là người anh trai tệ."
"Tạ Gia Diên tốt, vậy em tìm cậu ta làm anh trai em đi."
Nhan Tịch không nói chuyện, trong lòng nghĩ cô muốn anh trở thành bạn trai cô, như thế nào có thể thành anh trai.
____
Tới buổi tối Lâm Trạm mới thấp thỏm mà gọi điện thoại cho Ninh Nghiên, muốn rủ cô ấy đi cùng, đầu bên kia Ninh Nghiên do dự nửa ngày, hỏi:
"Tớ có thể rủ bạn tốt của tớ cùng đi không? Bằng không chỉ có một mình tớ thì không được tự nhiên."
"Đương nhiên là có thể." Lâm Trạm không chút suy nghĩ mà đáp ứng.
Chỉ cần Ninh Nghiên chịu đi thì tốt, mặc kệ yêu cầu gì, hắn đều đồng ý.
Ngày hôm sau đi biển, Lâm Trạm mượn xe của ba hắn lái đến đón Ninh Nghiên, Nhan Tịch không muốn trở thành bóng đèn, lựa chọn ngồi xe Tạ Gia Diên.
Tạ Gia Diên lái xe đi vào cửa tiểu khu đón cô, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp động lòng người, mặc một chiếc váy liền áo, hoa văn sặc sỡ, như thể hất đổ khay sơn.
Thông thường, một người ăn mặc vượt qua ba loại màu sắc, Tạ Gia Diên liền cảm thấy đau mắt, nhưng Nhan Tịch lại mang cho anh cảm giác kinh diễm sáng ngời.
Nhan Tịch còn đội mũ rơm trên đầu, mái tóc đen mượt được tết thành hai bím, bộ dạng tiêu chuẩn của ngày lễ.
Sau khi cô lên xe, từ trong ba lô lấy ra một cái mũ rơm khác, phất phất tay với Tạ Gia Diên như thể đang dâng một vật quý.
"Em đặc biệt mua nó cho anh, có thể chống nắng nha."
"Cái này với cái em đang đội trên đầu có vẻ giống nhau."
Nhan Tịch trên mặt xẹt qua một tia chột dạ, tiểu tâm tư của cô nhanh như vậy đã bị phát hiện, nhưng cô làm sao có thể thừa nhận được.
"Anh không nói em cũng không chú ý đâu." Nhan Tịch cẩn thận so sánh một chút, như suy tư nói:
"Hình như là giống nhau, trong cửa hàng chỉ có cái này là xinh đẹp, mấy cái khác đều quá mộc mạc."
Tạ Gia Diên nhàn nhạt mỉm cười, không có nói gì nữa.
Thân là một người đủ tư cách "Anh trai", chính là nên toàn lực phối hợp diễn với cô.
Lộ trình đi biển là ba giờ đồng hồ, dọc theo đường đi, miệng Nhan Tịch nói không ngừng, không phải nói chuyện thì chính là ăn cái gì.
Chủ yếu cô sợ Tạ Gia Diên sẽ nhàm chán, nên thỉnh thoảng nói vài câu với anh, nếu anh buồn ngủ thì phải làm sao?
Tạ Gia Diên nhờ phúc của cô, đã nếm được thật nhiều đồ ăn vặt mà trước kia chưa thử qua.
Nhan Tịch cảm thấy ăn ngon, đều sẽ đưa tới bên miệng anh kêu anh nếm thử.
"Anh cái này đậu tằm anh ăn qua chưa? Hương vị rất không tồi."
"Anh, món khoai tây chiên này có vị của muối biển và dưa chuột, là hương vị mới, anh ăn một lát xem."
"Anh, cái này khô bò rất non, có một chút cay, anh ăn được không?"
Những cuộc đối thoại như thế, vẫn luôn vang bên tai Tạ Gia Diên.
Anh cũng rất có kiên nhẫn, Nhan Tịch đưa cho anh đều không cự tuyệt, sợ nhóc con mất mát.
Đến bãi biển, Nhan Tịch hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy màu xanh thẳm biển rộng, hưng phấn mà lấy di động ra chụp ảnh.
"Anh trai Gia Diên, anh biết không? An Thanh cách biển đặc biệt xa, lần đầu tiên nhìn thấy biển là khi em tám tuổi."
"Nơi đó là lịch sử danh thành, trước kia anh có đi qua."
Trong mắt Nhan Tịch toát ra không thể tưởng tượng:
"Anh đi qua?"
"Ừm." Tạ Gia Diên gật đầu, cố ý hỏi cô.
"Em biết anh đến từ đâu không?"
"Em..... em nghe anh trai nói qua, anh là người Nghi thị."
"Vậy em đi chơi qua sao?"
Nhan Tịch lắc đầu: "Ba mẹ rất bận, rất ít dẫn em đi ra ngoài, em nghỉ đông và nghỉ hè đều dùng để dọc vũ đạo."
Khi nói lời này, giọng nói của cô mất mát rõ ràng, Tạ Gia Diên nhịn không được giơ tay an ủi sờ sờ đầu cô.
"Không sao đâu, anh trai đưa em đi."
Nghe được lời này, con nai trên ngực Nhan Tịch lấp tức hôn mê, cô không dám suy đoán Tạ Gia Diên đối với cô tốt như vậy là có ý tứ gì, có lẽ anh chỉ là đang dỗ dành trẻ em chơi, qua đoạn thời gian thì đã quên chính mình nói lời này.
Truyện chỉ được đăng tải trên Wattap saurienggne.
Xe chạy vào bãi đậu xe, Tạ Gia Diên gọi điện thoại cho Lâm Trạm, hắn nói sẽ lập tức đến ngay.
"Vậy trước tớ mang nhóc con đi chơi."
Cúp điện thoại, Tạ Gia Diên đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, Nhan Tịch vội vàng hỏi anh:
"Anh, anh muốn đội mũ không?"
Em mua, đương nhiên muốn mang.
Tạ Gia Diên không tiếng động gật đầu, đóng cửa xe.
Nhan Tịch đeo túi xách trên lưng, xuống xe sau chạy chậm đi đến trước mặt anh, đem mũ đưa cho anh.
Nhưng mà Tạ Gia Diên lại dùng ánh mắt ám chỉ cô giúp anh đội lên.
Vóc dáng anh cao như vậy, Nhan Tịch nỗ lực kiễng chân cũng với không tới, cô nóng nảy, âm thanh có chút bực bội nói:
"Anh, anh cong lưng xuống!"
Tạ Gia Diên nhìn má cô hồng hồng rất đáng yêu, cố ý muốn làm khó cô, nghe cô nói xong mới chậm rãi khom lưng.
Nhan Tịch thuận lợi đem mũ đội trên đầu anh, gương mặt thanh lãnh của Tạ Gia Diên càng mang ý nghĩa cao cả hơn cho chiếc mũ rơm, anh đội nó lên giống như một thời trang thời thượng vậy.
"Thật là đẹp mắt." Nhan Tịch tự đáy lòng nói xong, hỏi:
"Anh, em có thể chụp cho anh một tấm ảnh không?"
"Cùng nhau."
Tạ Gia Diên ý tứ rằng hai người bọn họ chụp cùng nhau, Nhan Tịch sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.
Cô mở chức năng chụp ảnh trong di động ra, nỗ lực hướng lên trên, phát hiện căn ảnh không chụp được toàn bộ khuôn mặt anh.
"Nhóc con, em cao bao nhiêu?"
Tạ Gia Diên không khỏi cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Bị anh hỏi như vậy, Nhan Tịch không khỏi cảm thấy quẫn bách, thấp giọng nói:
"Chỉ hơn một mét sáu thôi."
Nói xong, không đợi Tạ Gia Diên mở miệng, cô lại vội vàng bổ sung:
"Em cảm thấy em sẽ lại lớn lên nữa, mỗi ngày đều có thể nghiêm túc uống sữa bò "
"Không cao không sao cả, hiện tại khá tốt."
Tạ Gia Diên dường như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế đem bím tóc của cô đặt trên vai, tiếp theo lấy di động của cô lại đây để anh cầm chụp.
Nhan Tịch mỉm cười nghiêng đầu về phía anh, Tạ Gia Diên miễn cưỡng kéo khóe môi, tận lực lộ ra nụ cười xán lạn. Camera chụp ảnh, chụp lại cảnh đẹp này.
"Em nhìn xem chụp thế nào."
Nhan Tịch còn chưa kịp xem, phía sau liền vang lên một âm thanh gió mát.
"Lâm Trạm, em gái cậu sẽ không cùng Tạ Gia Diên yêu đương đi?"
Thanh âm này không phải......
Nhan Tịch quay đầu lại quả nhiên thấy nữ sinh mình đã gặp hai lần, cô ta như thế nào đến đây?
Bên cạnh nữ sinh kia còn có một người khác, cô ấy mặc váy dài màu đen có đai đeo, khí chất điềm đạm xuất trần, thập phần có phong thái nữ thần.
Nhan Tịch nháy mắt hiểu được, người váy đen kia là nữ sinh mà anh trai cô thích, là cô ấy kêu nữ sinh cô chán ghét kia cùng tới.
"Ninh Nghiên, giới thiệu một chút, người này chính là em gái tớ."
Lâm Trạm đối với Ninh Nghiên thái độ tràn ngập lấy lòng, hướng Nhan Tịch vẫy tay, ý bảo cô lại đây.
Nhan Tịch nhìn đến bộ dáng thật cẩn thận của anh trai cô như thế, trong lòng có chút không thoải mái.
Hắn rõ ràng ưu tú như vậy, lớn lên đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh thích, vì cái gì ở trước mặt một nữ sinh hèn mọn như vậy? Cô ấy thoạt nhìn thật thanh cao kiêu ngạo, như thể không muốn phản ứng lại bộ dáng của anh trai cô.
Nhan Tịch chậm rì rì đi qua, không tình nguyện mà gọi:
"Chào chị."
"Ừm."
Ninh Nghiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng chưa nói cái gì.
Mạnh Tịnh Hàm biết Tạ Gia Diên sẽ đến, cho nên hôm nay mặc một chiếc vái hai dây cổ chữ V, khung cảnh tuyết trắng trước ngực như ẩn như hiện, giống như đối với nam nhân lời mời thầm lặng.
Ánh mắt cô ta đánh giá Tạ Gia Diên cùng Nhan Tịch, bỗng nhiên ngạc nhiên phát hiện.
"Hai người đội mũ đôi à?"
Tạ Gia Diên đuôi lông mày nhẹ nhếch, giống như đang nói: Này có vấn đề gì.
Nhan Tịch cố ý chọc giận cô ta, cũng không có giải thích.
Anh họ của cô lại bắt đầu nhiều chuyện, thay cô giải thích:
"Tôi dẫn em ấy đi mua, cái này trong cửa hàng có vẻ đẹp, tôi cũng mua một cái tương tự."
Tạ Gia Diên nghe được lời này, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Cậu ta cũng có cái tương tự?
___
●Tui thấy truyện bên web reup còn nhiều lượt xem hơn bên này, tui sốc xỉu á🥲
●Mình hiện tại edit bằng điện thoại ý, bạn nào cho mình hỏi wp có dùng cho điện thoại được không ạ