Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng

Chương 91: Giang Triết

Thời Khanh bật máy tính lên bắt đầu tìm kiếm dữ liệu. Thật may mắn rằng là Ngôn Án hiện tại đang đeo đôi bông tai mà Thời Khanh tặng cô.

Tín hiệu đỏ hiện lên trên màn hình máy tính ở vùng ngoại ô thành phố.

“30 phút nữa hãy gọi cảnh sát, đưa cho họ vị trí này. Tôi đi trước, chuyện này nhờ hai người”

Thời Khanh bỏ điện thoại vào túi quần rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Anh lái xe như điên đến ngoại ô thành phố.

Bên kia, Ngôn Án bị Thiệu Huy trói vào ghế, hắn im lặng quan sát cô vẫn đang còn bất tỉnh.

Nhìn Ngôn Án vẫn xinh đẹp như vậy, trong lòng Thiệu Huy lại nảy lên lòng tham muốn chiếm lấy cơ thể cô.

Công xưởng bỏ hoang đầy mùi ẩm mốc bốc lên khiến Ngôn Án khó chịu khịt khịt mũi vài cái, nặng nề mở mắt ra.

Nhìn thấy Thiệu Huy, Ngôn Án cắn răng thật chặt giữ bình tĩnh.

“Tỉnh rồi sao?”

Thiệu Huy mỉm cười tiến đến gần Ngôn Án.

Ngôn Án cựa quậy tay chân muốn tìm đường trốn thoát nhưng cả tay chân đều bị trói chặt vào ghế.

“Khuôn mặt này xinh đẹp làm sao”

Thiệu Huy đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ngôn Án.

Từng nơi bị Thiệu Huy chạm qua, Ngôn Án đều thấy kinh tởm.

“Cút”

Ngôn Án nghiêng mặt tránh né rồi phun ra một chữ.

Thiệu Huy thích thú nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt.

“Hôm nay không ai cứu được em đâu. Năm đó cũng may mắn nhưng hôm nay, Ngôn Án à, em sẽ bị tôi ăn sạch”

Thiệu Huy liếʍ môi cúi đầu hôn lên mặt Ngôn Án.

Cô cựa quậy nghiêng đầu liên tục tránh né.

Thiệu Huy mất kiên nhẫn tát một cái vào mặt Ngôn Án mạnh đến nổi Ngôn Án cắn phải khoé môi chảy máu.

Thiệu Huy lại tiếp túc hôn lên mặt cô, hắn không biết xấu hồ mà đưa lưỡi ra liếʍ môi Ngôn Án.

Ngôn Án run rẩy cả người, cảm giác buồn nôn bỗng trỗi dậy.

Cô nghiêng đầu ra sau cố gắng bật một cái thật mạnh đập đầu mình vào mặt Thiệu Huy.

Mặc dù cô sẽ rất đau nhưng có lẽ sẽ khiến Thiệu Huy dừng lại.

Thiệu Huy bị một phát đau đến chảy máu mũi, hắn lùi về sau xoa xoa mũi mình.

“Con khốn”

Thiệu Huy chửi một câu. Hành động này của Ngôn Án đã chọc điên hắn.

Thiệu Huy lao đến Ngôn Án mạnh tay xé luôn chiếc váy ngủ của cô.

Nhìn cơ thể đầy đặn của Ngôn Án hiện ra trước mắt, Thiệu Huy muốn đưa tay cởi luôn chiếc áo nhỏ còn lại thì một tiếng động rầm trời vang lên.

Chiếc Maybach của Thời Khanh tông thẳng vào cửa công xưởng. Anh mở cửa xe bước xuống nhanh chân tiến lại.

Mắt Thời Khanh lướt qua khuôn mặt hận không thể gϊếŧ chết Thiệu Huy của Ngôn Án.

Đôi mắt Ngôn Án hiện tại vô hồn, cô giống như sắp rời bỏ anh mà đi vậy.

Lúc Thời Khanh xuất hiện, ánh mắt Ngôn Án khẽ động.

Thiệu Huy bất ngờ khi Thời Khanh lại xuất hiện. Hắn buông Ngôn Án ra đứng đối mặt với Thời Khanh.

“Quào, lâu rồi không gặp”

Thiệu Huy cười cười nhìn Thời Khanh chào hỏi.

“Gặp con m* mày”

Thời Khanh nhếch môi chửi.

Nụ cười trên môi Thiệu Huy đông cứng. Hắn trở lại vẻ mặt gian xảo vốn có.

“Tới cứu sao?”

Thiệu Huy nhìn về phía Ngôn Án rồi nhìn Thời Khanh.

“Tới trễ rồi, tao ăn sạch con khốn đó rồi”

Thiệu Huy cười lớn nói.

“Khanh Khanh, anh đừng nghe lời của hắn…”

Sợ Thời Khanh hiểu lầm, Ngôn Án nhanh miệng giải thích.

Thiệu Huy quay lại tát vào mặt Ngôn Án liên tục ba cái, tiếng chan chát vang lên dội vào tai Thời Khanh.

Thời Khanh như bị chọc cho điên lên xông tới chồ Thiệu Huy.

Cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau.

Ngôn Án nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó, như đã tìm được thứ mình cần, cô dùng sức mình làm ngã cả người xuống nền nhà rồi lết lại chổ một viên đá.

Trong khi Thiệu Huy và Thời Khanh đánh nhau thì Ngôn Án đang tự mở trói cho mình.

Nếu như năm đó Thiệu Huy không đánh lại Thời Khanh nhưng bây giờ thì khác, cả hai như ngang tài ngang sức.

Bỗng nhiên Thời Khanh nhìn về phía Ngôn Án rồi mất tập trung nên bị Thiệu Huy nhân cơ hội đó chiếm lấy ưu thế.

Hắn đấm liên tục vào mặt Thời Khanh khiến anh không chống cự được.

Ngôn Án cắn răng cố gắng mở trói nhiều lần.

Thời Khanh thu hồi tầm mắt, anh dùng sức lật người dậy.

Thiệu Huy lại mất ưu thế, hắn đưa tay ra sau lưng lấy một thứ gì đó ra. Một con dao trong tay Thiệu Huy hắn xoẹt qua người Thời Khanh. Hắn muốn huỷ hoại gương mặt của anh.

Thời Khanh đưa tay đỡ lấy, con dao không xoẹt qua mặt mà cắt sâu vào tay anh. Máu từ đó phun ra không ngừng.

Thời Khanh đá một cái vào bụng Thiệu Huy rồi lùi về sau vài bước lấy lại thăng bằng.

“Thằng chó, mày là nguyên nhân của mọi chuyện, gϊếŧ mày xong tao ở tù suốt đời cũng được”

Thiệu Huy căm hận Thời Khanh, hắn ghen tỵ vì anh có được Ngôn Án, ghen tỵ vì anh cái gì cũng giỏi hơn hắn. Thiệu Huy nâng dao lên chuẩn bị đâm xuống thì một tiếng súng vang lên.

Con dao trong tay Thiệu Huy rơi xuống đất, cả người hắn ngã xuống đất chết không nhắm mắt.

Giang Triết hạ súng xuống rồi ra hiệu cho các đồng đội của mình ùa vào.

“Đến trễ rồi, không sao chứ?”

Giang Triết tiến tới nhìn Thời Khanh rồi nói một câu.