Muôn đời anh hùng cũng không thể qua được ải mỹ nhân quả thật là không sai.
"Cậu sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với Hàn Lãnh"
"Vâng"
.....
Tại một căn nhà nhỏ cách chỗ của Hàn Lãnh không xa. Ông ta đã ngồi sẵn ở đó chờ người.
"Để ông phải chờ lâu rồi"
Ôn Thiếu Hoa từ bên ngoài đi vào qua loa nói vài từ cho có lệ, hiên ngang đến trước mặt Hàn Lãnh ngồi xuống.
Hàn Lãnh tuy không ưa là mấy cái thái độ kiêu ngạo của Ôn Thiếu Hoa, nhưng rồi cũng ráng nuốt cái gọi là không lòng ấy xuống bụng.
Hôm nay, ông ta chấp nhận gặp Ôn Thiếu Hoa cũng một phần là Hàn Thiên đã quay lưng với ông ta, việc ép Hàn Thiên không có kết quả vậy thì đành dùng đến người ngoài, hiện tại chỉ có Ôn Thiếu Hoa là lựa chọn tốt nhất.
"Cậu không cần khách sáo. Hôm nay cậu hẹn tôi đến đây là...?"
Ôn Thiếu Hoa cười nhạt, có đôi lúc anh cũng có diễm phúc chứng kiến được cảnh nóng lòng, không nắm được cục diện của Hàn Lãnh.
"Tôi nói thẳng nhé"
"Tôi có biết được gần đây ông và Hàn Thiên xảy ra bất đồng ý kiến. Hẹn ông đến đây là muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi"
Việc này không phải cũng vừa đúng ý với mục đích của Hàn Lãnh ông sao? Có điều Hàn Thiên hiện tại cũng là chủ của Song Long, còn là con trai nuôi của ông ta nếu không khéo léo chắc chắn sẽ khiến người người bất phục.
"Cha con bất đồng quan điểm là việc hết sức bình thường. Cậu không sợ cuộc gặp hôm nay sẽ đến tai Hàn Thiên sao?"
Cáo già đúng là cáo già. Lòng thì muốn nhưng miệng vẫn nói không. Diễn cho ai xem? Ôn Thiếu Hoa hắn sao? Đối với loại người này hắn còn lạ gì. Cần gì phải tỏ ra tình cảm cha con gắn bó trước mặt hắn. Đúng là thứ tình cảm giả tạo đến khinh khi.
"Hàn Lãnh, ông không cần giả vờ trước mặt tôi làm gì. Hiện tại tôi biết ông đang cần gì. Tôi cũng có thể giúp ông. Chỉ cần ông chịu hợp tác. Song Long nhất định một lần nữa sẽ đổi chủ"
Đôi mắt Hàn Lãnh nghe nhắc đến Song Long liền dao động. Đúng, mục đích hiện giờ của ông ta chính là nhắm đến vị trí cao nhất của Song Long một lần nữa.
Nếu như Hàn Thiên chịu an phận nghe theo lời ông ta có lẽ mọi chuyện sẽ rất êm đẹp rồi. Dù gì Song Long cũng là tâm huyết cả một đời của Hàn Lãnh ông, ông ta không thể đứng nhìn nó hủy hoại như thế được. Vết xe đổ, ông ta không cho phép Hàn Thiên bước vào.
"Cậu muốn gì?"
Đúng là sức mạnh của quyền lực khiến người ta mê mệt đến như thế. Mới đó ông ta đã không thể diễn tiếp được nữa rồi.
"Gϊếŧ Hàn Thiên"
Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Ôn Thiếu Hoa, Hàn Lãnh đúng là phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác, không ngờ cậu ta lại giống ông đến như thế. Vô tình đến tàn nhẫn. Nếu năm xưa thay vì chọn Hàn Thiên ông ta chọn Ôn Thiếu Hoa thì liệu rằng Song Long giờ đây đã khác? HànThiên cái gì cũng có, chỉ duy nhất vẫn mềm lòng. Chỉ tiếc là quá khứ đã qua không bao giờ có thể quay lại mà thay đổi.
"Hàn Thiên dù sao cũng do chính tay tôi nuôi lớn. Tuy không máu mủ thì ít nhất vẫn có chút tình cảm, muốn tôi gϊếŧ Hàn Thiên chẳng khác nào cậu nói tôi tự đâm chính mình"
"Hàn Lãnh, ở đây chỉ có tôi và ông. Không cần phải nhập vai đến thế đâu. Bao năm qua không phải ông đã không hài lòng với cách làm việc của Hàn Thiên rồi sao? Đây không phải là thời điểm thích hợp để ông lật ngược thế cờ à? Ông lại muốn chính mắt nhìn thấy Song Long lần nữa sụp đổ sao? Ông cam tâm không?"