Lạc Ngải Vy bị hành động bất ngờ của anh làm cho kinh sợ, muốn rời khỏi đùi của anh. Cô né tránh đáp lại:
"Kỷ tổng, nam nữ thụ thụ bất thân. Tôi mong anh thả tôi ra."
Con ngươi Kỷ Vận Phong đen nháy nhìn Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Ngải Vy. Anh vươn tay nắm chiếc cằm cô kéo lại kề sát mặt mình. Cúi đầu ngậm lấy đôi đỏ mọng, cạy hàm răng trắng của cô tiến sâu vào khoang miệng ra sức vừa mυ'ŧ vừa gặm.
Hương thơm nhàn nhạt trên người Lạc Ngải Vy như một liều thuốc khiến anh càng điên cuồng hôn cô hơn.
Lạc Ngải Vy ra sức chống cự, tay muốn đẩy anh ra khỏi người mình nhưng rất nhanh đã từ bỏ bởi vì anh quá lớn so với cô.
Nụ hôn của anh càng lúc càng điên cuồng, khiến cả người cô như cô một tia điện xẹt qua run lên nhè nhẹ.
Kỷ Vận Phong cảm nhận được sự ngây ngô của cô gái dưới thân, thì ra cô không biết cách hôn. Nhưng điều đó càng khiến anh vui sướиɠ, khoé môi cong lên nụ cười kinh diễm.
Đầu lưỡi của cô bị anh mυ'ŧ đến tê dại, Lạc Ngải Vy hai mắt đã rơi lệ. Uất ức nhìn vào mắt của Kỷ Vận Phong.
Bọn họ đối với cô luôn như vậy sao, cô không phải là một món đồ chơi... Tại sao cứ thích trêu đùa cô như vậy chứ.
Kỷ Vận Phong bị ánh mắt của cô làm cho xao động, anh rời đôi môi của cô. Nhẹ nhàng hôn lên mí mắt:
"Em... tại sao lại khóc?"
Lạc Ngải Vy thở dốc, mặt đỏ ửng nhìn anh căm phẫn:
"Tôi không phải là Kiều Doanh, càng không phải là gái bán da^ʍ. Anh vì cái gì mà lại khinh thường tôi như vậy chứ... Tại sao chứ..."
Nước mắt cô cứ thế rơi xuống đôi gò má xinh đẹp, bàn tay nhỏ không ngừng đập vào ngực Kỷ Vận Phong mà trách móc.
Trái tim anh cũng đau nhói, anh ghét nhìn cô khóc. Kỷ Vận Phong đem cô sát lại với mình hơn, thanh âm khàn đặc:
"Tôi biết em Lạc Ngải Vy, tôi biết là tôi sai. Nhưng Vy Vy, tôi không xem em là Kiều Doanh càng không xem em là gái bán da^ʍ. Em đừng tự nói mình như vậy được không. Ngoan, không khóc nữa."
Anh nhỏ giọng an ủi cô từng chút một. Anh không biết bắt đầu từ khi nào cô đối với anh lại quan trọng như vậy...
Đáy mắt Kỷ Vận Phong sáng lên, thâm tình nhìn cô nghiêm túc:
"Lạc Ngải Vy, tôi yêu em... Tôi thật sự yêu em."
"Lừa gạt! Anh và mấy tên kia đều là đồ lừa gạt, nói yêu tôi nhưng lại ở bên cạnh Kiều Doanh. Cô ta bắt nạt tôi các anh cũng không giúp lấy một câu. Như vậy là yêu sao?"
Lạc Ngải Vy phản bác, Kỷ Vận Phong lắc đầu ngụy biện. Bàn tay không an phận đem chiếc áo sơ mi của cô cởi ra.
"Lạc Ngải Vy, đều tôi nói đều là thật. Tôi yêu em cũng là thật..."
Lạc Ngải Vy nhìn hắn cởϊ áσ mình cô lấy tay muốn ngăn lại, nhưng không ngan nổi sức của hắn. Nửa người đã bị cởi ra, lộ ra da thịt trắng nõn khiến cho đàn ông không thể kìm chế được. Kỷ Vận Phong cúi đầu hôn lên từng nấc da thịt của cô, càng hôn càng khiến anh nghiện.
Lạc Ngải Vy hai mắt ướt đẫm, uất hận nói:
"Kỷ Vận Phong, nếu hôm nay anh dám cưỡng bức tôi. Lạc Ngải Vy tôi sẽ hận anh cả đời..."
Kỷ Vận Phong không nghe những lời đó, đem chiếc áo ngực của cô cởi ra. Đôi ngò bông cao ngất đập vào mặt anh.
Kỷ Vận Phong bị du͙© vọиɠ chiếm lấy, há miệng đem một bên ngực của cô gặm nhấm, bên còn lại dùng tay xoa nắn.
Lạc Ngải Vy không chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạ thường này. Cô mím môi không dám kêu ra những lời dâʍ đãиɠ kia.
Thật khó chịu, cả người cô cảm thấy ngứa ngáy. Muốn có thứ gì đó lấp đầy bên dưới...
Lạc Ngải Vy trừng mắt không tin mình lại suy nghĩ những việc đó. Một lần nữa cô dùng sức vừa la vừa hét:
"Bỏ ra... Kỷ Vận Phong anh bỏ tôi ra..."
Mặc kệ người ở trên làm nháo chuyện gì anh vẫn tiếp tục hôn cơ thể cô. Người Lạc Ngải Vy đã ửng đỏ nhìn mê người càng khiến du͙© vọиɠ của anh bùng bổ.
Đem Lạc Ngải Vy lật lại đè xuống sofa,bàn tay thô bạo đem chiếc quần tây của cô cởi xuống.
Nhìn đến nơi tư mật qua chiếc qυầи ɭóŧ đã dính đầy mật dịch. Anh cười thích thú:
"Cơ thể em mẫn cảm quá đấy."
Bàn tay tiến đến chạm trên chiếc qυầи ɭóŧ, cảm nhận được đầu ngón tay có chút dính dính. Anh đưa lên bỏ vào miệng, khen:
"Vy Vy, của em thật ngon."
"Anh... anh đừng nói nữa. Tránh, tránh ra."
Lạc Ngải Vy không chịu nổi nữa muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh khống chế không cho cô thoát.
"Ngoan ngoãn một chút, lát nữa tôi sẽ khiến em phát điên vì nó."
"Không cần."
"A, ưʍ... Kỷ Vận Phong... ưʍ... khó chịu."
Lạc Ngải Vy vô thức kêu lên như khơi dậy con mãnh thú trong lòng anh.
Kỷ Vận Phong ở trước nơi tư mật của cô, dùng chiếc lưỡi dài liếʍ nhẹ cách một lớp vải. Anh càng liếʍ Lạc Ngải Vy càng không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà rên lên khiến cho anh vui sướиɠ.
Bên dưới khăn của anh đã cứng lên, muốn ngay lập tức đem cô ở dưới thân mà hành hạ.
Rời khỏi nơi đó của cô, anh vươn người đè cô dưới thân cúi đầu một lần nữa hôn vào môi cô, mân mê từng chút một.
Bàn tay thon dài ở dưới *** ***** mà dùng lực cọ sát.
"A... Vận Phong, đừng... khó chịu."
"Lạc Ngải Vy, hôm nay tôi chơi chết em. Cô gái nhỏ của tôi..."