Xin Em Đừng Khóc!

Chương 1: Liêm sỉ có giúp anh yêu em không?

"Cô không thấy mệt à?"

"Tại sao phải mệt? Theo đuổi người mình yêu đó là vui vẻ là hạnh phúc, nếu mệt thì em đã buông tay lâu rồi."

Lạc Ngải Vy mỉm cười nhìn Mặc Dương mà nhẹ nhàng thốt ra những ý nghĩ của mình.

Mặc Dương ngồi đối diện cô, sắc mặt trở nên u ám, đôi mắt sắt lạnh dán trên người cô gái nhỏ, nhếch mép trào phúng nói một câu:

"Lạc tiểu thư cô cũng biết nói câu yêu thích đó sao? Bản thân đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi còn nói được câu đấy khiến tôi rất nể phục."

Lạc Ngải Vy nghe hắn đâm chọc cùng sỉ nhục mình, cô không tức cũng không nháo hay giận hờn, vẫn nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào nhưng thập phần đáng sợ:

"Ây da, ai lại độc mồm độc miệng như vậy chứ, người ta thân thể ngọc ngà như vậy lại nói cóc nhái nào cũng ăn được ư, thật là muốn xé nát miệng người đó nha."

Lạc Ngải Vy dứt lời lại nhìn Mặc Dương, cô đưa tay chọc vào tay hắn, một tay chống cằm nghiêng đầu hỏi:

"Mặc tổng nếu đã nói tôi dâʍ đãиɠ bị nhiều người chơi qua, thì có cần kiểm chứng một chút không. Lạc Ngải Vy tôi rất ghét bị người ta khinh thường đó."

Cảm nhận được bàn tay có chút nhột nhột, Mặc Dương rút tay lại, lấy khăn ra chùi đi chỗ cô chạm qua, rồi lại chán ghét nói:

"Đừng bao giờ chạm vào tôi, cũng đừng mong tôi chạm vào cô. Thật sự rất bẩn!"

Bẩn sao? Cô trong mắt nhiều người đã trở thành một người như vậy rồi à.

Lạc Ngải Vy cười khổ một tiếng, đúng là miệng đời cay độc. Cô nhún vai tỏ ý của mình:

"Mặc Dương, anh có cần phải làm như vậy không. Anh nghĩ có chỗ nào của anh mà tôi chưa từng thấy qua không. Từ nhỏ đến lớn đều ở cùng nhau, cởi truồng tắm mưa chung với nhau, nằm chung phòng với nhau ăn ngủ với nhau đã rằng mấy năm trời bây giờ liên tỏ thái độ đó là như thế nào."

Lạc Ngải Vy nói một mạch, cô thở dài một tiếng lắc đầu không vui.

"Đúng là con trai khi lớn ai cũng thay đổi!"

Cũng không thèm để ý người đối diện mình mặt mũi đã đen như đít nồi, Mặc Dương nghe cô kể lại những chuyện khi nhỏ, trong tâm khẽ động nhưng có lẽ vì chạm tới tự tôn của hắn nên đành vứt bỏ đoạn tình cảm như có như không đó.

Mặc Dương hiểu rõ Lạc Ngải Vy là người như thế nào, là tiểu thư Lạc gia sống sung sướиɠ từ nhỏ nên kiêu ngạo ngông cuồng thành thói, đến bây giờ cái tật đấy vạn lần vẫn chưa sửa được.

Mặc Dương lấy lại tinh thần, chỉ lạnh nhạt đáp:

"Cô đúng là không biết liêm sỉ."

"Liêm sỉ có ăn được không? Hay nó có làm cho anh yêu em không."

"Câm miệng! Lạc tiểu thư, chúng ta hôm nói nay như vậy đủ rồi. Tôi có việc đi trước."

Nói rồi Mặc Dương liền đứng dậy rời khỏi quán. Lạc Ngải Vy cũng đi theo sau, cô nhỏ giọng hỏi với hắn:

"Chỉ vì cô bé đó ư?"

Nghe Lạc Ngải Vy nhắc đến người trong lòng, hắn sợ Ngải Vy sẽ hại đến người đó liền quay sang mà cảnh cáo:

"Lạc Ngải Vy! Nếu cô mà dám làm gì tổn hại đến em ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho cô."

Không tha cho cô, vậy thì làm gì được cô.

"Cô gái trẻ, có thể nào giúp bà lão một bữa ăn được không."

Còn chưa kịp nói, tay Lạc Ngải Vy bị một bàn tay ai đó bắt lấy, cô giật mình theo phản xạ đẩy người đó ra, nhưng giọng nói kia lại làm cô chợt tỉnh, tuy có đẩy bà lão ấy nhưng Lạc Ngải Vy vẫn giữ được không cho bà lão té xuống đất.

Cô rút tay lại không mạnh không nhẹ, chán ghét nói:

"Cái bà này ở đâu ra vậy, thật là... Bẩn chết đi được. Mau đưa bà ta đi nhanh."

Miệng thì buông lời cay độc, nhưng vệ sĩ đi cùng cô hiểu rõ tiểu thư nhà mình như thế nào liền gật đầu đỡ bà cụ ăn mày định rời khỏi.

Mặc Dương lúc này cũng không nhịn được một màn trước mặt liền muốn lên tiếng mắng Lạc Ngải Vy thì lại bị chặn họng.

"Này cái chị kia, chị có đạo đức không vậy hả. Đến người già mà chị đối xử thô bạo như vậy, đúng là không có giáo dưỡng."

Không biết từ lúc nào mà một cô gái chạy đến đẩy tên vệ sĩ ra rồi đỡ lấy bà cụ, hung hăng nhìn Lạc Ngải Vy mà mắng.

Không có giáo dưỡng? Một câu nói khiến tim Lạc Ngải Vy đau nhói, nhưng chỉ vài giây cô liền lấy lại dáng vẻ của mình.

Nhìn cô gái trước mặt mà đáp trả:

"Như nào? Muốn đánh tôi hay ăn thịt tôi đây. Tôi đối xử với ai tốt hay xấu gì kệ tôi, cô có quyền cấm ư. Cô bé, em đừng ở đây mà lớn tiếng với tôi, tôi không biết sẽ làm ra việc gì với em đâu."

Lạc Ngải Vy mỉm cười thân thiện nhưng mỗi câu nói của cô khiến người trước mặt có chút sợ.

"Kiều Doanh! Em tại sao lại ở đây."

Mặc Dương nhìn cô gái nhỏ đang giúp đỡ bà lão mà tâm cảm thấy ấm áp, cô gái hắn yêu thật sự rất lương thiện.

"Em ấy đi cùng tôi, có chuyện gì sao Mặc tổng?"

Không cho Kiều Doanh kịp trả lời thì một người đàn ông khác đi đến bên cô ta, kéo bả vai Kiều Doanh nép vào trong lòng tuyên bố chủ quyền.

"Kỷ tổng thật biết đùa, tôi quan tâm đến ai cũng phải nói cho ngài biết sao?"

Nhìn một màn tranh giành nữ nhân của hai tên đàn ông kia, Lạc Ngải Vy đứng bên xem kịch, nháy mắt với vệ sĩ đưa bà lão ăn mày đi trước.

Vệ sĩ gật đầu liền cướp người trong tay Kiều Doanh nhanh chóng rời khỏi đó.

"Mặc tổng với Kỷ tổng hẳn rất là rảnh rỗi nhỉ?"

Lạc Ngải Vy dựa vào cột khoanh tay lười nhát hỏi hai người đàn ông kia.

Kỷ Vận Phong cùng Mặc Dương nghe thấy cô hỏi liền quay sang nhìn.

Kỷ Vận Phong hỏi: "Cô có ý gì?"

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không làm gì anh hay cô gái của anh. Thu lại cái ánh mắt muốn gϊếŧ người đó đi."

Nói rồi cô lại tiến đến một bước dáng vẻ xinh đẹp cùng thân hình gợi cảm khiến người ta nhìn vào có chút ham muốn.

Lạc Ngải Vy nhón chân, nói nhỏ vào tai Mặc Dương:

"Cô bé của anh đáng yêu thật đấy, ong bướm xung quanh cũng không ít. Mặc tổng cẩn thận một chút, coi chừng đầu mọc đầy cỏ xanh lại không hay không biết."