[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 112: Ái Nhân Khi Xưa, Cuối Cùng Rồi Cũng Rút Kiếm Đối Địch.

Chương 112. Ái nhân khi xưa, cuối cùng rồi cũng rút kiếm đối địch.

Bạch Thanh Nhan phảng phất trở về ngày Đồ Đô thành sụp đổ.

Ngày đó, y cũng là như thế này, hết đạn cạn lương, tứ cố vô thân.

Bên người cũng không có lấy một chiến hữu như thế, sau lưng cũng là con dân không có cách nào tự vệ như thế. Cũng là tốn công vô ích như thế, người Lang Nghiệp chiếm hết thiên thời địa lợi, lao tới như triều cường, căn bản không có khả năng ngăn cản bọn chúng lại bên ngoài.

Cũng vô lực hồi thiên như thế, trơ mắt nhìn đồng bào từng người từng người gục xuống, máu thậm chí nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.

Là y sai. Y sớm phải chết rồi, ngày đó nước mất nhà tang phải chết, tại sao còn sống tạm đến bây giờ? Tận mắt nhìn đồng bào bị đồ sát không khác nào heo chó, chính là trời cao đối với việc tham sống sợ chết của y mà giáng xuống trừng phạt!

Bạch Thanh Nhan đột nhiên lảo đảo. Mất máu quá nhiều, chiến thần cuối cùng cũng đến thời điểm dầu hết đèn tắt. Y nhất thời hoảng hốt...

Ngày thành bị phá, y vì cái gì mà có thể sống tiếp?

Dự định lúc đầu của y là thà chết trước vó ngựa quân địch cũng tuyệt không lui lại một bước.

Y tuyệt không thể vì mạng sống mà nhường ra con đường bước vào Đồ Đô thành.

Nhưng tại một khắc thành bị phá này, y ngẩng đầu, nhìn thấy chính là...

Là...

Là cái gì... Là ai?!?

Đột nhiên, tiếng ngựa hí truyền đến, một con ngựa cao lớn tách đám đông người Lang Nghiệp đang nhìn chằm chằm thèm thuồng ra, vọt tới phía trước y!

Hồi ức cùng hiện thực giao thoa, cũng là tiếng ngựa hí, cũng là biển người, cũng là tuyệt vọng... Thậm chí khi đó cùng với hiện tại, xuất hiện trước mặt y, đều là cùng một gương mặt!

Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu, sững sờ nhìn gương mặt ấy, vô cùng quen thuộc lại cũng cực kỳ lạ lẫm.

Người này thật là uy phong, thiết kỵ Lang Nghiệp hung tàn cũng phải nhường đường cho hắn. Ngày đó tại cổng Đồ Đô thành, hắn cũng cưỡi ngựa mà đến, sau đó vung roi lên...

Ngay trước ánh mắt hoảng hốt của Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh ghìm chặt dây cương. Nhưng đột nhiên, không biết hắn đã nhìn thấy cái gì, lập tức trợn to hai mắt, sau đó vung roi lên...

Hóa ra trên bãi săn, một tên Lang Nghiệp nhìn thấy cơ hội, định đánh lén Bạch Thanh Nhan. Gã bật người nhảy lên, trường đao hung hăng đâm vào trước ngực Bạch Thanh Nhan.

Một kích tất trúng, thần sắc gã vui mừng khôn xiết. Tên Lang Nghiệp hét lớn một tiếng, đang định dồn sức đâm xuyên thấu cơ thể Bạch Thanh Nhan, lại ngoài ý muốn bị chủ soái của mình một roi hung hăng quất đến lăn lộn một vòng, ngã đập xuống đất.

Tên Lang Nghiệp kia hét thảm một tiếng, bị quất đến bay rớt ra ngoài, máu theo roi bắn lên, lọt hết vào tầm mắt Bạch Thanh Nhan!

Bạch Thanh Nhan trong mắt một mảnh huyết hồng. Xuyên qua lớp huyết sắc này, y đột nhiên nhớ lại...

Ngày đó, cũng là hắn! Cũng là người này!

Tuấn mã cao lớn, uy phong lẫm liệt! Trường tiên dát gai, máu thịt văng tung tóe!

Một roi này của Kỷ Ninh là quất lên thân tên lính Lang Nghiệp, nhưng cũng chẳng khác nào quất vào cõi lòng Bạch Thanh Nhan. Toàn thân y lảo đảo một cái, cả người lạnh lẽo, một roi này đem Bạch Thanh Nhan quất tới tỉnh...

Y nhớ ra tất cả! Đều cho hắn! Đều vì hắn! Đều là bởi người này...

Công lực của mình, tưởng niệm của mình, kiếm của mình, mười năm chịu đựng khổ sở hàn độc phệ thể của mình, một lòng say mê một bụng tình si của mình, tất thảy của mình... Tất thảy...

Toàn bộ tín nhiệm cùng ái tình...

Đều cho hắn.

Nhưng hắn...

Nhưng hắn...

Tàn phá gia quốc! Gϊếŧ sạch con dân! Một lần lại một lần giẫm đạp mình ở dưới chân! Đen toàn bộ tôn nghiêm của mình đập vỡ! Đem một thanh ngạo cốt sống sờ sờ bẻ gãy! Đem từng thứ mình quý trọng nhất tự tay hủy diệt!

Tất thảy, cũng đều là hắn!

Kỷ Ninh!!!!!!

Lửa hận công tâm, Bạch Thanh Nhan nôn ra một ngụm máu tươi. Y chống đỡ không nổi, quỳ một chân trên mặt đất.

"Ngươi!"

Kỷ Ninh gấp gáp, vừa định nhảy xuống ngựa ôm lấy Bạch Thanh Nhan. Nhưng bốn phía đều là tiếng kinh hô của người Lang Nghiệp lại nhắc nhở hắn tình huống hiện tại, khiến hắn phải cực lực kiềm chế. Môi hắn run rẩy, hô hấp dồn dập, rống lên một tiếng.

"Y là người của ta! Các ngươi ai dám động vào y?"

Binh lính Lang Nghiệp nhất thời lặng ngắt như tờ.

"Đây là con mồi của ta, giải thưởng của ta, người của ta! Nếu muốn chết cũng phải là ta tự tay gϊếŧ chết. Tất cả các ngươi lăn ra xa một chút cho ta!"

Cái cớ này thực sự quá gượng ép. Nhưng giờ này khắc này, còn có thể mượn cớ, đã là cực hạn của Kỷ Ninh. Kỷ Ninh tàn bạo ngang ngược có tiếng, những tên Lang Nghiệp đó ai dám cùng hắn lý luận? Tiểu binh nằm lăn trên mặt đất kia cũng đã rêи ɾỉ đứng lên, cũng chỉ có thể tự nhận là mình không may.

Kỷ Ninh thần sắc ngưng trọng, Bạch Thanh Nhan lại căn bản không liếc hắn lấy một cái. Y dùng một tay nắm chặt chuôi đao đang ghim sâu trong ngực, dùng sức rút ra, nhất thời máu chảy ồ ạt! Hô hấp Kỷ Ninh trì trệ, răng cơ hồ cắn nát miệng. Bạch Thanh Nhan vẫn không để ý đến hắn, ánh mắt rơi vào máu mình nhuộm đỏ lưỡi đao.

Thời điểm rút đao ra, một thứ từ trong l*иg ngực y trượt xuống. Bạch Thanh Nhan cúi đầu, vật kia đã bị máu mình nhuộm đỏ, là một quả thông vỡ.

Trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên minh bạch.

Hóa ra quả thông này, đã sớm nát. Không phải thời điểm vừa rồi tên Lang Nghiệp kia chém ra một đao, không phải hôm nay lúc Kỷ Ninh bắn ra mũi tên kia, thậm chí cũng không phải khi Đồ Đô thành bị phá, mình sống sờ sờ nhận một roi tàn nhẫn đó.

Sớm hơn rất nhiều... Mười năm trước quả thông vỡ nát, tình yêu cũng chẳng còn tồn tại. Người trước mắt này, cũng đã sớm không phải người mình yêu.

Tất thảy những chuyện này, đã nên sớm kết thúc!

Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh. Y chống thanh trọng kiếm kia, quỳ trên mặt đất, giống như một con thú bị trói buộc trên mặt đất bằng những xiềng xích vô hình.

Nhưng y lại một lần nữa gắng gượng đứng dậy, dùng hết toàn lực vung kiếm lên, chĩa về hướng Kỷ Ninh.

Y đã sớm nên làm như vậy tại Đồ Đô thành.

Lại trước đó, y nên mặc kệ tính mạng người kia chống chọi với hàn độc...

Sớm hơn chút nữa, thấy người kia vác một con sói tuyết, cả người toàn là máu...

Khi đó đã nên một kiếm gϊếŧ chết hắn!

Bạch Thanh Nhan đột nhiên nở nụ cười. Kỷ Ninh chưa bao giờ thấy qua nét cười như vậy trên gương mặt y, tuyệt vọng như thế, đau đớn như vậy. Kỷ Ninh hoảng hốt, hắn sững sờ trên lưng ngựa, hắn không biết nên giải thích như thế nào, hắn thậm chí còn không biết phải giải thích cho mọi người ra sao. Tất cả người Lang Nghiệp và người Ngọc Dao đều nhìn thấy bọn hắn!

"Rút kiếm."

Thanh âm Bạch Thanh Nhan khàn khàn.

Rú kiếm? Phải, hắn nên rút kiếm. Trên bãi săn nhiều con mắt đang nhìn chằm chặp bọn họ như vậy...

Nhưng kia là Bạch Thanh Nhan của hắn! Kia là người hắn yêu. Y đã bị thương thành dạng này, giọt máu cuối cùng cũng rất nhanh sẽ chảy ra. Mình là tới cứu y...

A! Làm sao có thể rút kiếm chĩa về phía y?

"Rút kiếm!"

Bạch Thanh Nhan hét lớn một tiếng! Kỷ Ninh lại vẫn không rút kiếm. Nhưng Bạch Thanh Nhan không thể đợi thêm, ý thức của y đã mơ hồ, y cắn chặt răng, phi thân nhảy lên, mũi kiếm hướng thẳng yết hầu Kỷ Ninh!

Lại ở giữa không trung, ngã xuống.

Tại một khắc ngắn ngủi trước khi mất đi ý thức kia, gánh nặng ngàn cân rốt cuộc cũng có thể buông lỏng.

Y rơi xuống, tư thái phảng phất như một cánh chim. Chỉ có thời điểm mất đi ý thức, thậm chí một khắc trước khi mất đi sinh mệnh, y mới trong chốc lát, được tự do.