Luôn có cơ hội vài lần như vậy, cô ở ngay tầm mắt anh, chỉ đến vài giây Ôn Dư đã rời khỏi tầm mắt anh, giống như người bên cạnh so với anh có lực hấp dẫn hơn.
Trong lòng dâng lên cảm giác tra tấn ký quái một khoảng thời gian, cho đến khi anh đi đến phòng thầy cô giáo sẽ dễ như trở bàn tay phát hiện Ôn Dư đứng trong đám đông. Nữ sinh mặc áo trường màu đen lông vũ, trên cổ quấn hai vòng khăn quàng cổ, hơn nửa khuôn mặt đều giấu trong khăn quàng cổ, giống như một chút cũng không muốn người khác nhìn thấy, nhưng Lục Thâm biết người đó chính là cô.
Anh từ khi nào chú ý đến một người nữ sinh rồi?
Từ trước đến nay Lục Thâm luôn nhạy bén hơn người mới phát hiện ra, bản thân thì ra cũng sẽ lâm vào tình trạng phân bố du͙© vọиɠ trong dopamine, anh tưởng tượng lại thời gian gần đây. Cho đến khi anh ở trong phòng hóa học bắt được Ôn Dư sau bức màn, chạm vào da thịt cô, ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người cô.
Tự chủ tốt đẹp của bản thân từ trước đến giờ giống như vật trang trí, anh bỗng nhiên hiểu rõ, bản thân không chỉ muốn đến gần, anh muốn hoàn toàn có được cô.
Từ trong ra ngoài, từ tâm đến thân thể.
“Được rồi.”
Lục Thâm buông ly chân dài trong tay xuống, chậm rãi phun ra ba chữ: “Cậu thật phiền.”
Mẹ nó, Tống Trường Minh không hề rối rắm với đề tài này. Độ ấm ban đêm thay đổi nhanh, có tình còn muốn đến chơi, anh ta nhịn không được chảy nước mũi, “Đại ca, chúng ta có thể đi vào hay không? Bên ngoài thật sự quá lạnh rồi.”
Lục đại gia rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý, hai người trở về trong nhà, lại có vận khí không tốt gặp được người đang tầng hai tìm người – Trương Hinh Nguyệt.
Một vị là đại tiểu thư ma đầu, một vị là địa gia không thể trêu chọc, Tống Trường Minh chỉ có thể ngừng thở đứng ở một bên biến thành một cái phông nền.
“Lục Thâm, sao cậu đi lên tầng hai? Ba mẹ tôi vừa nhắc đến cậu.” Trương Hinh Nguyệt tự động almf lơ khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thâm, tự nhiên đi đến gần anh.
Lục Thâm đem Tống Trường Minh đứng một bên đẩy đến trước mặt Trương Hinh Nguyệt, lời nói cũng không nói đi phía trước. Trương Hinh Nguyệt chỉ đành đẩy Tống Trường Minh ra, trơ mắt nhìn Lục Thâm rời đi, cô ta tức hộc máu lại bị Tống Trường Minh trở tay bắt lấy thủ đoạn.
“Tống Trường Minh cậu làm gì vậy!”
“Tôi chỉ nhắc nhở cậu, nên học cách nhìn ánh mắt làm việc.”
Trương Hinh Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh ta bị dọa sợ, Tống Trường Minh trong đám con nhà giàu bọn họ nhân duyên rất tốt, cùng đóa hoa lạnh lùng Lục Thâm là hai người đối lập. Nhưng hiện tại người này thuận lợi mọi mặt rõ ràng cười mà đôi mắt một chút ý cười cũng không có.
Tống Trường Minh lười phản ứng với vị địa tiểu thư này, lắc tay, đôi tay cắm túi quần rời đi.
“Tích.”
Lục Thâm đi xuống tầng di động nhắc nhở tin nhắn, anh dừng lại bước chân móc điện thoại ra.
[ Tôi là tiểu cá vàng: ảnh chụp.jpg]
[ Tôi là tiểu cá vàng: ảnh chụp.jpg]
[ Tôi là tiểu cá vàng: ảnh chụp.jpg]
[Tôi là tiểu cá vàng: Hôm nay cùng Hướng Tinh ăn đồ ngọt của cửa hàng mới khai trương, thật sự quá ngon rồi! Lần sau sẽ đưa anh đi ăn.]
Ôn Dư gửi tới vài bức ảnh, có một tấm cô cầm muỗng cười mí mắt cong lên. Lục Thâm không chút do dự lưu ảnh này lại, xóa xóa rồi mới trả lời wechat cô.
[Lục đại hỗn đản: Được.]
Tống Trường Minh giải quyết Trương Hinh Nguyệt xong, đi xuống tầng nhìn thấy Lục Thâm cầm điện thoại khóe miệng không tự giác cong lên.
Thích ai đó, thật sự không hiểu được tình cảm.
Lời của tác giả:
Tông phông nền Trường Minh thật ra không phải người lương thiện, cho nên tình yêu của anh ta không ổn định, không muốn đem Hướng Tinh đáng yêu đính hôn cho anh ta a.
Tác giả tái phát bệnh đau eo, ngày mai đừng đợi 〒▽〒
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง