Một ngày cuối tuần, bầu trời rất xanh, xanh thăm thẳm
Tiêu Chiến đang ngồi trước bàn làm việc của mình, ngón tay dài nhỏ lướt trên bàn phím.
Phòng làm việc của anh ở tầng trên cùng của một tòa nhà cao nhất thành phố Thượng Hải.
Chủ tịch công ty anh trong lúc thuê mặt bằng đã đem ba tầng của tòa nhà này thuê trọn gói chỉ bởi vì Tiêu Chiến thích được đứng trên cửa sổ của tầng cao nhất ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, uống trà nhìn mây bay.
Anh rất thích nơi này, anh thích nhìn bóng mây phản chiếu trên vách kính, lững lờ trôi dạt. Ở nơi này cách bầu trời không quá xa xôi.
Trong phòng có hơn mười vị trí bàn làm việc nhưng lại chỉ có duy nhất một mình Hạo Đình, tiếng động lách cách phát ra từ chiếc bàn phím máy tính trở nên vang dội hơn rất nhiều. Hôm nay là ngày cuối tuần, cả công ty đều được nghỉ nhưng anh vẫn đặc biệt tới công ty tăng ca để gửi thông tin cho khách hàng.
Cũng không phải là chỉ có ở văn phòng thì mới viết được mà bởi vì anh biết hôm nay Nhất Bắc sẽ đi công tác trở về.
Cả hai đã xa nhau tròn một tháng rồi, từng giờ từng phút nỗi nhớ như một con kiến liên tục cắn nuốt trái tim anh, khiến nó nhiều khi cảm thấy nghẹt thở, đau đớn.
Nghĩ đến Nhất Bắc, khóe miệng Tiêu Chiến không khỏi cong lên đầy vui vẻ.
Nhất Bắc vốn là tổng giám đốc của công ty, là cấp trên trực tiếp của Tiêu Chiến, vốn là một người thích cười chọc ghẹo người khác. Nhưng trên ấn tượng của anh, Nhất Bắc là cả một sự ôn nhu.
Ngón tay nhất thời quên cả việc gõ phím, văn phòng chợt trở nên im tĩnh một cách lạ thương, sự yên tĩnh này làm cho người ta vô thức hoảng hốt.
Nhất Bắc…
Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thấy cay đắng
Trong nửa tháng Nhất Bắc đi công tác, Tiêu Chiến chung quy cứ cảm thấy cuộc sống thiếu vắng điều gì đó. Nhàn nhạt, trống vắng, không ra sao cả.
Thật là nhớ mà.
Anh ngồi dựa vào ghế nhắm chặt hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo viền môi của mình, đó là chuyện mà Nhất Bắc thường làm với anh nhất. Anh nhớ nụ cười của Nhất Bắc, vươn đầu lưỡi, giống như cách mà Nhất Bắc vẫn thường liếʍ ngon tay mà liếʍ láp ngón tay chính mình
Ngón tay ướŧ áŧ mơn trớn dọc theo cằm, men theo đường nét nơi cổ trượt xuống. Tháo cà vạt ra, đưa tay cởi bỏ hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi, đầu ngón tay còn đọng nước miếng khẽ di chuyển đến đầu nhũ hoa đầu nhô lên mà vân vê. Đầṳ ѵú mẫn cảm rất nhanh chóng trở nên cương cứng, dựng thẳng đứng lên, lộ ra ngoài không khí, giống như một cánh hoa hồng đang run rẩy trước gió lớn. Mỗi lần đầu ngón tay chạm nhẹ vào như một lần có dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ chạy ra khiến cho hai đầṳ ѵú run rẩy.
Nỗi nhớ như dày vò Tiêu Chiến không thể nào ngừng lại được làm cho du͙© vọиɠ cũng từ đó mà được thổi bùng lên.
Hạ thân trở nên nóng bức. Tiêu Chiến tưởng tượng đó là ngón tay linh hoạt, trắng mịn, thon thả của Nhất Bắc, một bên thì giày vò đầu nhũ hoa của mình, một bên chậm rãi đi từ từ xuống bụng dưới.
Cách một lớp quần, Tiêu Chiến dùng sức xoa nắn dươиɠ ѵậŧ đang sừng sững giữa hai bắp đùi.
Cảm giác được phân thân của mình lại như có như không vì cọ xát mà ngẩng cao đầu lên, cuối cùng anh nhịn không được nữa, tháo thắt lưng của mình, quăng lên mặt bàn rồi luồn tay vào bên trong
“Uhm…..Uhm… Uhm…..Uhm… Uhm…..Uhm…”
Dùng tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình trong nháy mắt, cảm giác bị khích thích lâu lắm rồi xuất hiện làm cho cả người Tiêu Chiến run lên, khóe miệng không khỏi phát ra một tiêng rêи ɾỉ nhè nhẹ.
Tiêu Chiến tạm dừng một chút, không có gấp gáp mà phát tiết, kiên nhẫn chậm rãi chơi đùa. Anh còn nhớ khi Nhất Bắc chạm tay vào côn ŧᏂịŧ của mình xoa nắn từng đợt khi nhanh khi chậm. Đầu khấc tràn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầu ngón tay liền đưa tay hứng từng giọt một rồi đảo quanh phân thân nhào nặn.
Hơi thở anh ngày càng dồn đạp hơn, cảm giác như có một đợt phun trào sắp tới, không thể nào ngừng lại được nhưng anh vẫn nắm chặt lấy lỗ niệu đạo của mình. Anh không muốn cứ như vậy mà phát tiết, đây không phải cảm giác mà anh muốn.