Đậu Gia Xú Đậu Hủ

Chương 1

“Kétttttttttttttt——­­­”

Vớt cả một miếng to, đậu phụ khô đều lọt vào trong nồi chảo. Một tầng bong bóng dầu mỡ lập tức nổi lên, giống như có vô số hạt đậu vàng.

Thầy mù coi tướng số ở đầu đường khơi mào lông mi, hít thật sâu một hơi. Dưới phố, mấy hài đồng cười toe toét trên đường chạy đi, trong bàn tay nhỏ bé cầm cái bát, tiếng hai đồng tiền leng keng vang lên.

Đậu Gia đậu hủ nằm ở dưới trần nhà làm bằng vải bạt, phía sau rất vững chắc, cầm muôi vớt chính là một người cao to trẻ trung, hiện ra một khuôn mặt vuông vức, thoáng nhăn đôi mày rậm, giống như là thói quen. Thấy gần được, cổ tay vung lên, liền đem đậu hủ vàng óng ánh lên trên miếng sắt. Lại tỉ mỉ lấy cái que tre mộc mạc đến, một tay kia sớm quét qua loại tương gia truyền, bàn tay xinh đẹp giống như đang vẽ tranh.

Loại chao này có mùi mốc giống như xúc tua, cách mấy phố cũng có thể khiến người mềm nhũn, bên trong miệng quấy nhiễu, tái làm cho người chịu không được muốn ăn một trận.

Trên phố đối diện có một cửa hàng khác, tạm thời ông chủ gọi là Mễ Tần. Bảng hiệu lớn “Mễ Hương Ký” được làm bằng gỗ lim màu vàng được lau chùi bóng lưỡng, ngồi giữa cửa hàng chính là hắn. Mễ Tần vốn đang ngủ gà ngủ gật, lại bị mùi này làm tỉnh.

Hít sâu một hơi, trong lòng liền nảy lên một chút. Một hơi, hai hơi, ba hơi, hít sạch vào, ngực liền khó chịu. Mễ Tần sắc mặt lúc hồng lúc trắng, bỗng nhiên nhảy xuống, mặc áo choàng xông ra ngoài.

Thanh niên mặt đen đồng nhất đi ra, thân thủ chào đón vài cô nương. Cô nương lắc lắc đầu, khăn lụa che nửa mặt, không nghĩ liền đυ.ng trúng bàn tay to của y, nhất thời xấu hổ mặt ửng hồng. Thanh niên trên mặt vẫn không có biểu tình, đem đậu hủ cắm trên cái giá, làm tư thế “Mời”, tự nhiên cúi đầu bận bịu.

Mễ Tần lo một ít việc nhà liền bắt được được một màn này, cũng không chạy trốn mà từ xa phát cáu kêu lên: “Họ Đậu! Ngươi như thế nào âm hồn không tiêu tan!” Tới trước mặt, một cước đá ngã lăn mộc bài của quán, trên kia viết tám chữ thô to xiêu xiêu vẹo vẹo: “Mùi thối mười dặm, duy nhất một nhà.”

Y chính là Đậu Ước, lạnh lùng cười, đem mộc bài bị đá dựng lại ngay ngắn. Mọi người thấy vậy, sớm rời đi, chỉ có mấy tiểu đồng ở xa xa xem náo nhiệt.

Mễ Tần giơ chân nói: “Mễ đại gia tôi ở thành nam Lào Cai, cậu cũng đến thành nam Lào Cai! Tôi lại đến bên ngoài Tướng Quốc Tự, cậu cũng đến Tướng Quốc Tự! Hiện giờ tôi đến nơi này mới có ba ngày, cậu cũng lại đến! Cậu cậu cậu rốt cuộc muốn cái gì?”

Đậu Ước lấy khăn lau thật mạnh, nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Bất luận đến nơi nào khai trương, cậu lúc nào cũng đến phá.”

Mễ Tần đỏ mặt, sờ cái mũi nói: “Mễ đại gia tôi ăn no đến phá sạp đậu hủ của cậu! Nói lần cuối cùng cho cậu biết, không được tới gần Mễ Hương Ký của tôi trong phạm vi mười dặm!”

Đậu Ước hừ lạnh một tiếng, lại bỏ một miếng đậu hủ xuống, dầu sôi văng khắp nơi, mùi thơm lạ lùng thoáng chốc tràn ngập. Mễ Tần oán hận né ra hai bước, vẫn là trừng mắt y.

Đậu Ước lấy cái muôi chỉ về phía trước, không nhanh không chậm nói: “Đối diện, cửa hàng Tạ Gia Yên, cửa hàng Hồng Ký Đường Dục, bánh rán Đại Lang, chi nhánh Thời Nhị Tử.” Lại chỉ vào bên trái nói: “Quán ăn Hương Đắc Lai, tiệm vải Nhất Phẩm, xưởng nhuộm Tần Ký.” Chỉ bên phải: “Cửa hiệu Bàn Nhục, tiệm bánh ngọt Đoàn Điếm, hiệu cầm đồ Mậu Xương.”

Thu hồi muôi sắt lấy ra một khối vào bát: “Láng giềng tất cả đều không có ý kiến, không biết cửa hàng nhà cậu mở ở đâu trên đường.”

Mễ Tần trên mặt lại một trận đỏ trắng không ngừng, ổn định ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Bọn họ như thế nào đọ được với Mễ Hương Ký? Ngươi đi nhìn xem trong điếm của tôi, cây phật thủ, cây đu đủ lớn, mùi nào không thơm? Hôm qua mới vận chuyển cây đào đến, hương thơm kia, làm trong tiệm tôi toàn mùi thơm, liền đánh vỡ hương thơm bình thường! Hôm nay nồi chảo này của cậu toàn mùi thối hoắc, người ta nơi đó còn có thể nghe sao?” Vừa nói xong, chạy nhanh che lấy cái mũi.

Đậu Ước cũng không để ý đến hắn, rút ra một cây que trúc, đem đậu hủ một khối xuyên qua, bỗng nhiên lộ ra răng nanh trắng dày đặc nhìn Mễ Tần cười, liền cắn một ngụm. “Thật không? Dẫn đường đi.”

Trước cửa Mễ Hương Ký, sâu thẩm bên trong có một cây mai tinh tế cao lớn. Mễ Tần cau mày quay đầu lại nhìn Đậu Ước: “Cậu, lấy cái này ăn xong rồi mới được theo tôi vào!”

Đậu Ước hừ một tiếng, nắm lấy vạt áo trước của Mễ Tần, đẩy ra một chút, chính mình cũng theo vào.

Mễ Tần ảo não nói: “Họ Đậu!”

Đậu Ước tại chỗ dạo qua một vòng, ngửa đầu hít sâu một hơi nói: “Nào có mùi thối?”

Mễ Tần nói: “Có! Còn có! Cậu có ngửi thấy không, chính là từ cái sạp kia của cậu truyền tới!”

“Sạp của tôi chỉ có hương khí.”

“Nói bậy!”

“Nếu không có mùi, cậu làm cái gì vẫn đi theo tôi?”

Mễ Tần trợn mắt há hốc mồm nói: “Cái gì… Không có… Nói bậy!”

“Tôi đang ở thành nam Lào Cai làm ăn tốt, cậu hết hai ba ngày lại đến gây chuyện. Tôi nghe nói Tướng Quốc Tự có cửa hàng ở mặt tiền, cậu giành trước một bước đến Tướng Quốc Tự. Tôi nửa tháng trước cửa hàng đến nơi này.” Tay nhẹ nhàng chỉ vào ngực hắn “Là tôi đến trước, cũng là cậu đến sau?”

Mễ Tần nhất thời mặt đỏ không áp được, mạnh miệng nói: “Nói bậy! Luôn là cậu không đúng trước, nếu mở cửa hàng đậu hủ, nên có chút tự giác, không cần phá đồng hương…”

“Tự giác? Cha cậu năm đó đem Mễ Hương Ký đặt kế Đậu Gia đậu hủ, chính là ai thật sự đắc chí.”

“Được, cậu dám lôi chuyện cũ ra… Còn không phải cha cậu làm bộ bộ người tốt đem cha tôi hãm hại!”

“Hai lão đều đã qui tiên, A Tần cậu chừa chút khẩu đức.”

Mễ Tần giống như con mèo giận lông nổi giận: “Ai cho cậu gọi A Tần!”

“A Mễ.”

“Cậu mới A Mễ!”

Đậu Ước tươi cười, răng trắng nhoáng lên một cái, mặt đen vui sướиɠ.

“A Tần từ nhỏ liền nhìn nhìn chằm chằm đậu hủ của nhà người ta khẩn trương hề hề mà nuốt nước miếng. chính là không chịu lại, tôi điều biết.”

“Nói bậy! Nói bậy! Đại Mễ tôi từ nhỏ đến lớn đều thích hương hoa quả, không thích dính mùi tanh hôi!”

Đậu Ước một tay đẩy hắn đến địa phương dòng người bên ngoài không thể nhìn thấy, đem cửa đẩy lại.

Mễ Tần bị đẩy, không kịp kêu lên đau đớn, Đậu Ước nhe răng cười, lấy miếng đậu hủ y còn đang cầm trên tay.

“Muốn cắn sao? Tôi biết cậu đã sớm muốn cắn.”

“Nói bậy!”

“Không muốn cắn?”

“Không muốn!”

“Thật sự không muốn?”

“Đậu Ước!”

“Cắn một ngụm đi.”

“…..”

Cái trán kề cái trán, chóp mũi đỉnh chóp mũi, đều bị hơi thở nóng bỏng của đối phương phun vào. Răng nanh chạm được bên ngoài vàng óng ánh, bên trong tuyết trắng non mịn, thúi, cũng ngon vô cùng.

“Có chút lạnh, đồ mới ra nồi mới ăn ngon.”

“Đậu Ước….”

“Ân?”

“Lão cha chúng ta kết bái nhiều năm như vậy, một thơm một thúi, cũng có chỗ tốt.”

“Không tồi.”

“Hai ta không cùng nhau buôn bán, bọn họ dưới suối vàng có biết, sẽ cảm thấy buồn.”

“Là cậu không chịu cùng tôi, tôi vẫn nhớ thương cho cậu đậu hủ.”

“….Nga.”

“Ăn ngon sao?”

“Tương ớt nhiều một chút, không cần tương ngọt.”

Sắp xếp mở cửa, rồi lại đóng.