Tác giả: Julie.
Edit: Aminta.
Trồng cái gì chết cái nấy. Khi Đường Thiện sửa sang vườn rau, anh không nhịn được mà nghĩ linh tinh. Anh nhổ tận gốc mấy cái cây rễ khô lá hư trong cả vườn rau, bận rộn cả một buổi sáng.
"Đường Thiện, ăn cơm đi. Đừng làm nữa, ăn no rồi hãy làm tiếp." Lý Nguyên Vũ đi ra cửa, hô to với Đường Thiện ở bên ngoài.
"Được rồi, đến ngay." Đường Thiện qua loa thu dọn công cụ, cởi bao tay, đi vào nhà.
Cơ thể cao gầy của Lý Nguyên Vũ dựa vào cạnh cửa nhìn động tác của anh, đợi khi anh đi đến bên cạnh, anh ta xích lại gần hôn lên mặt Đường Thiện.
Đường Thiện cười khẽ, không biết Lý Nguyên Vũ lại chập mạch gì: Anh làm gì vậy?"
"Anh đang hôn em. Anh yêu em, Đường Thiện." Lý Nguyên Vũ trả lời chân thành, giúp anh mở cửa.
"Anh phiền quá đi, nói ngon ngọt nhiều như vậy, em cũng chán nghe rồi." Đường Thiện vào nhà, đi rửa tay trước, trong lúc đó Lý Nguyên Vũ đi sau anh như bóng với hình.
"Nhưng anh thật sự yêu em." Vẻ mặt Lý Nguyên Vũ trở nên phức tạp.
"Ừ ừ, em biết anh cứ không nhịn được mà muốn bày tỏ tình yêu." Đường Thiện lơ đễnh nói, đến bên cạnh bàn ăn trong nhà bếp, Lý Nguyên Vũ tiến lên mấy bước giúp anh kéo ghế ra. Đường Thiện không nhịn được mà bật cười, dù bọn họ đã chính thức bên nhau, Lý Nguyên Vũ vẫn luôn nghĩ mọi cách lấy lòng anh.
"Anh thật sự không cần làm thế." Sau khi Đường Thiện thuyết phục hơn mấy trăm lần, anh cũng đành phải từ bỏ việc ngăn cản Lý Nguyên Vũ dịu dàng chăm sóc anh.
Đường Thiện đương nhiên ngồi lên cái ghế mà Lý Nguyên Vũ giúp anh kéo ra, anh nhìn những món ăn trên bàn, đều là món anh thích. Lý Nguyên Vũ cũng ngồi xuống, hai người cùng nhau dùng bữa.
"Lát nữa em ra chợ mua hạt giống mới, anh có đi hay không?"
"Đương nhiên."
Anh cũng đoán được là như thế. Đường Thiện mỉm cười với anh ta.
Hai người tán gẫu việc nhà, nói chuyện thời tiết xấu, nói chuyện mấy cái cây không trồng được, nói những chuyện mới mẻ xảy trong trong thành phố.
Sau khi ăn no, hai người cùng ra ngoài đi bộ đến chợ, Đường Thiện muốn mua hạt giống, Lý Nguyên Vũ muốn mua nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay thời tiết rất tốt, hai người đều không mang dù, lúc đến chợ lúc hai người được người dân chào hỏi nhiệt tình, trên đường đi cũng có người tới chào hỏi. Liên tục nhận được những món đồ mà người bán hàng tặng, Đường Thiện cũng cảm thấy ngại ngùng.
Lúc trở về, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ, cảnh sát tuần tra đi ngang qua thấy bọn họ thì chủ động nói muốn xách giúp, nhưng Lý Nguyên Vũ lại lịch sự từ chối. Thấy thế, Đường Thiện lắc đầu. Sao anh lại không rõ chút mưu kế ấy của anh ta chứ? Chẳng phải là muốn tận hưởng không gian hai người nhiều một chút sao?
Vật nặng gần như đều bị Lý Nguyên Vũ xách, đồ anh xách chẳng nặng bao nhiêu, vốn anh định xách giúp Lý Nguyên Vũ một chút nhưng vẫn bị anh ta uyển chuyển từ chối.
"Anh yêu, dù anh có nịnh nọt em đủ kiểu như thế nào, em cũng sẽ không thích anh hơn nữa đâu." Đường Thiện bất đắc dĩ nói.
"Sao em lại nói thế?" Lý Nguyên Vũ đột nhiên nhìn anh đầy hoảng sợ, sắc mặt căng thẳng.
"Anh vẫn chưa hiểu à? Bởi vì em đã rất thích anh rồi." Đường Thiện lại thở dài: "Anh thật sự không cần đối xử tốt với em như thế, anh không cần sợ mất đi tình yêu của em."
Nét mặt của Lý Nguyên Vũ phức tạp.
Thật kỳ lạ, sao người yêu của anh lại như vậy? Anh khiến người ta cảm thấy không an toàn như vậy sao? Đường Thiện tự hỏi bản thân.
"Có lẽ em nên hôn anh ngay đây để anh tin quyết tâm của em." Anh trêu ghẹo.
"Hôn anh đi."
Đường Thiện sửng sốt, không ngờ Lý Nguyên Vũ thật sự đòi vậy.
"Chính em nói mà." Vẻ mặt Lý Nguyên Vũ trở nên thất vọng buồn bã.
Đường Thiện cảm thấy có vẻ đâm lao phải theo lao, nhưng mà chuyện này cũng không phải việc khó gì. Anh tiến lại gần, hôn lên môi Lý Nguyên Vũ, là một cái hôn đơn giản.
"Anh tin không?"
"Không tin lắm..."
Bớt được voi đòi tiên đi chứ! Đường Thiện lại tới gần, làm sâu nụ hôn, dây dưa với anh ta.
"Lý Nguyên Vũ, em yêu anh." Nói xong, Đường Thiện cũng thấy xấu hổ: "Chuyện còn lại thì về nhà tiếp tục."
Đồ trên tay Lý Nguyên Vũ đột nhiên rơi đầy đất, táo lăn dọc theo con dốc, thẳng đến chỗ đất bằng mới dừng.
"Anh làm gì..." Đường Thiện nhìn đồ rơi đầy trên đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nguyên Vũ, phút chốc anh sửng sốt.
Lý Nguyên Vũ, một người đàn ông lại bật khóc thảm thiết, trông như đứa trẻ yếu đuối.
"Anh... Sao anh lại khóc?" Đường Thiện bối rối vô cùng, hai tay của anh vẫn còn đang xách đồ, anh muốn giúp Lý Nguyên Vụ lau nước mắt nhưng không làm được.
"Anh thật sự rất vui, anh cảm thấy rất hạnh phúc. Em có thể yêu anh, thật sự là tốt quá." Lý Nguyên Vũ nói với khuôn mặt đầy nước mắt, nước mũi.
Tình yêu của Lý Nguyên Vũ thật thấp hèn, Đường Thiện cũng cảm thấy anh ta đáng thương.
"Đồ ngốc." Anh nhẹ giọng nói một câu, cảm giác mũi chua xót. Đều do Lý Nguyên Vũ hết, báo hại anh cũng muốn khóc theo.
HẾT
Và đây là lý do mình không ghi HE, BE, SE, OE, FE2(SO4)3 ở phần giới thiệu truyện. Bởi vì câu chuyện này là một vòng lặp không hồi kết, đó là tại sao tên truyện là thành phố của những cơn mưa vô tận, ban đầu mình định đặt tên là thành phố của những cơn mưa không bao giờ tạnh á, mà đọc đến cuối thì thấy đặt vậy là sai bét.
Đáng tiếc thay, câu chuyện này thật sự không hoàn hảo, tác giả để lại một lỗ hổng rất lớn, nếu Lý Nguyên Vũ nên nói hết sự thật rằng Đường Thiện đã chết ngay từ đầu thì có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng như vậy thì hổng có truyện để đọc rồi. ¯_(ツ)_/¯
Cuối cùng, mình xin cám ơn tất cả mọi người đã theo dõi mình trong quãng thời gian qua. Vì giao diện s1apihd.com tệ thật đấy nên mình không thường xuyên hoạt động trên đây, nhưng thỉnh thoảng mình cũng vào quét bụi và thấy rất nhiều comment cute, nhưng đều từ mấy tháng trở lên nên mình cũng ngại rep quá. Coi như bộ truyện này là lời xin lỗi kiêm cảm ơn của mình nhe.
Iu các bạn UwU