Editor: Thịt nướng & Cá bống
"Nào, đến, đến đây, đứng dựa vào tường." Viên cảnh sát đau đầu xua đi đám đông đang xem náo nhiệt.
Bạch Nhược Phong trực tiếp đẩy Kinh Hưng Thế đến bên cạnh Từ Phàm: "Dẫn em ấy đi.
"Anh ơi..."
"Nghe lời." Bạch Nhược Phong từ trong túi lấy khẩu trang ra, lúc đeo lên chạm đến vết thương ở khóe miệng, hít vào một ngụm khí lạnh, "Nhanh về nhà đi, một lát anh về tìm em sau."
Nói xong, còn lấy tay xoa xoa đầu cậu.
Bạch Nhược Phong sải bước dài về phía bức tường, bi tráng khẳng khái chịu chết, nhìn bóng lưng đặc biệt lẫm liệt.
Từ Phàm kinh ngạc chậc lưỡi: "Anh Phong của chúng ta có thể tạo ra những trận gió tanh mưa máu, thật sự là ghê gớm."
Có thể không gió tanh mưa máu sao?
Chính mình báo cảnh sát bắt chính mình, anh hùng cứu mỹ nhân vào cục cảnh sát, sự tích chói lọi của Bạch Nhược Phong, chẳng "sán lạn" chút nào.
Nhưng có thể cùng Kinh Hưng Thế xác định quan hệ, anh Phong thật sự không quan tâm đến việc phải tiến vào cục cảnh sát. Dù sao hắn cũng không sai.
Người làm tổn thương Phiến Phiến đáng bị đánh.
Cổ Bạch Nhược Phong ngẩng thẳng, hai tay đút túi, cực kỳ phản nghịch tựa vào tường, cùng viên cảnh sát mắt to trừng mắt nhỏ.
Viên cảnh sát lo lắng gần chết, vừa nghĩ tới hai người cha của tiểu A đã cảm thấy cuộc sống u ám, tương lai thật mịt mù. Mà Bạch Nhược Phong kiên trì đối mặt với viên cảnh sát lại không biết đối phương đang nghĩ gì, còn tưởng rằng bản thân bị coi thành chủ mưu, cảm thấy không cam lòng.
Ánh mắt hai bên giao nhau lóe lên tia lửa, bên này Kinh Hưng Thế lại đột nhiên xoay người chạy ra ngoài hầm.
Từ Phàm sững sốt, đuổi theo: "Ai, ai cậu đừng chạy, cậu mà chạy thì anh Phong trở về sẽ đánh chết tui!"
Kinh Hưng Thế không ngừng bước, liều mạng chạy về phía trước: "Camera giám sát!"
"Hả?" Từ Phàm giống như con ngỗng ngốc không kịp phản ứng.
"Camera giám sát chắc chắn có thể khẳng định là bọn họ động thủ trước." Kinh Hưng Thế sốt ruột giải thích, "Nếu không, mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, danh tiếng của trường trung học thực nghiệm sẽ bị ảnh hưởng!"
"Anh... Cậu cũng là anh của tui!" Từ Phàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nguyện ý nói một tiếng "Anh", "Chia nhau tìm!"
Kinh Hưng Thế gật gật đầu, chạy đến quầy bán đồ ăn vặt trong sân vận động, Từ Phàm thì đi đến phòng theo dõi sân vận động. Cuối cùng cũng không phải hai người bọn họ tìm được băng ghi hình dự phòng trước, mà là cảnh sát nhân dân chủ động tới tìm.
Kinh Hưng thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi Từ Phàm, quay đầu chạy ra khỏi sân vận động. Chỉ dựa vào cảnh sát là không đủ, còn phải tìm nhóm ba ba giúp đỡ.
Trước khi ba cậu trở về làm việc ở Bắc Kinh, ông đã làm việc ở đồn cảnh sát trong thị trấn nhỏ vài năm, nếu không thì ông sẽ không bao giờ gặp được O của chính mình. Chuyện cũ không đề cập tới, Kinh Hưng Thế gấp rút gọi điện thoại cho ba, lời ít ý nhiều miêu tả chuyện Bạch Nhược Phong vì mình phải đánh nhau với người khác mà bị bắt vào cục cảnh sát.
"Các con có bị thương không?" Kinh Qua nghiêm túc hỏi, "Có muốn đi bệnh viện khám không?"
"Con không sao, anh ấy bị thương." Kinh Hưng Thế nghĩ đến vết bầm tím ở khóe miệng Bạch Nhược Phong, trong lòng đau âm ỉ, "Ba, anh là vì con nên mới đánh nhau."
"Ba hiểu rồi." Kinh Qua hơi suy nghĩ một chút, đại khái đã đoán ra toàn bộ câu chuyện, "Con trước tiên không nên gấp gáp, ba gọi điện thoại tìm hiểu tình huống, lát nữa đưa Nhược Phong đi bệnh viện, được không?"
Kinh Hưng Thế nghe vậy, nặng nề thở phào nhẹ nhõm: "Dạ được."
Sau đó lại nói: "Chú Bạch bên kia..."
Kinh Qua cười khan một tiếng: "Không nói cho bọn họ biết?"
Kinh Hưng Thế có chút do dự.
"Đợi lát nữa hỏi Nhược Phong sau." Kinh Qua giao quyền lựa chọn cho tiểu A,"Xem ý của cậu ta."
"Dạ được." Kinh Hưng Thế lên một chiếc taxi, trực tiếp đến cục cảnh sát. Phỏng chừng Bạch Nhược Phong chân trước vừa tới, cậu chân sau liền tới.
Kinh Hưng Thế ở cục cảnh sát cũng rất nổi danh, bởi vì người ba Alpha của cậu, cũng bởi vì lúc trước ba Omega theo đuổi ba Alpha mà ra vào mấy lần.
Đừng nhìn Phạm Tiểu Điền ăn nói nhỏ nhẹ, lúc theo đuổi Kinh Qua lá gan rất lớn.
"Tiểu Kinh Kha." Chú cảnh sát già trông cửa đã nhận ra cậu, "Nhá, bao lâu rồi không gặp, có cao thêm chút nào không?"
"Chào ông ạ." Kinh Hưng Thế lạch cạch chạy vào trong cục cảnh sát, "Vừa rồi có xe cảnh sát lái vào không ạ?"
"Đúng vậy, vừa mới dừng ở bên kia." Ông vui cười hớn hở cùng cậu chào hỏi, "Làm sao, đã xảy ra chuyện gì?"
Kinh Hưng Thế nào có tâm tư nói chuyện phiếm, cắn môi chạy như điên về phía được chỉ, biết rõ nói trắng ra Nhược Phong đến cuối cùng khẳng định không có việc gì nhưng tâm trí cậu vẫn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Bạch Nhược Phong xác thực không có chuyện gì, đãi ngộ so với lần đầu tiên tiến vào cục cảnh sát tốt hơn nhiều, ít nhất không cần ngồi xổm trong sân, còn có thể cùng cảnh sát nhân dân ngồi ở trên sô pha uống trà.
Tiểu A nhìn chằm chằm nhìn lá trà trong cốc dùng một lần, nghĩ đến bộ dạng hôm nay "Ừ ừ a" của Phiến Phiến khi ở trong lòng mình, trong lòng ngứa ngáy.
Phiến Phiến thật đáng yêu a...
Giọng nói thật là dễ nghe.
Sau này phải xoa mạnh hơn một chút, để cho Phiến Phiến cảm thấy thoải mái.
"Khụ khụ."
Bạch Nhược Phong, người đang lang thang vào cõi thần tiên bị tiếng ho nhẹ của cảnh sát kéo về suy nghĩ: "Là bọn họ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước."
"Được được được." Viên cảnh sát đối với câu trả lời này đã lường trước, "Cậu chờ một chút, kỹ thuật viên của chúng tôi đang xem camera giám sát, sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu."
Bạch Nhược Phong không thể làm gì khác hơn đành phải nghẹn khuất tiếp tục uống nước suy nghĩ về Kinh Hưng Thế.
Phiến Phiến xem như là đồng ý rồi chứ?
Có tính không?
Phiến Phiến đã hôn hắn một cái đây này.
Rầm.
Bạch Nhược Phong nghĩ đến kích động, không cẩn thận bóp vỡ ly nước dùng một lần.
Cảnh sát:...
Cảnh sát:???
"Thật có lỗi, cháu không phải cố ý." Bạch Nhược Phong vẫy tay đứng lên, giũ sạch nước trên quần, ngẩng đầu nhìn thấy Kinh Hưng Thế vừa chạy vào, nhất thời mở to mắt, "Phiến Phiến!"
Tiểu O chạy đến hai gò má đỏ bừng lập tức quay đầu lại, đâm đầu vào trong ánh mắt mỉm cười của Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong ôm Phiến Phiến tại chỗ xoay tròn: "Đừng lo lắng, có video đây rồi."
Kinh Hưng Thế ôm eo tiểu A lung tung gật đầu.
"Làm gì vậy?" Bạch Nhược Phong ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ tin tức tố của Phiến Phiến, tỉnh táo không ít, "Lo lắng cho bạn trai hả?" Ba chữ phía sau, giọng nói của Bạch Nhược Phong rất nhẹ, nhưng giọng nói có nhẹ hơn nữa cũng không kiềm chế được sự hưng phấn trong giọng điệu của hắn.
Kinh Hưng Thế chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn một chút vào vết răng trên khóe miệng của tiểu A mà cậu đã cắn ra.
Nên.
Nên dùng thêm chút sức lực.
"Đợi lát nữa ba em sẽ tới." Kinh Hưng Thế vùi mặt vào gáy Bạch Nhược Phong cọ cọ," Anh đừng lo lắng."
"Hả?" Bạch Nhược Phong không lo lắng thì có quỷ.
Ba của Kinh Hưng Thế không đến còn tốt hơn, vừa nói muốn đến, đầu của tiểu Alpha trong nháy mắt gục xuống, cảm thấy bản thân ở trước mặt ba của bạn trai rất mất mặt.
Kinh Hưng Thế làm sao không biết Bạch Nhược Phong đang lo lắng cái gì, nhịn cười chọc chọc quai hàm tiểu A, tiểu A lập tức hít một hơi khí lạnh.
"Anh?" Kinh Hưng Thế hoảng sợ, bất giác nhớ tới khóe miệng của Bạch Nhược Phong cũng bị thương khi anh đánh nhau.
Bạch Nhược Phong cúi đầu ngoan ngoãn cho Kinh Hưng xem vết thương trên khóe miệng ngày càng dữ tợn, có chút đáng sợ. Cậu nhìn đến cay mũi, nâng mặt tiểu A hỏi: "Anh bị ngốc à?
Đuôi mắt Bạch Nhược Phong cong cong: "Đau lòng cho bạn trai của em?"
"Ừm." Kinh Hưng Thế trả lời rất nhỏ.
"Vậy thổi cho bạn trai một chút đi."
Cậu thật sự kiễng chân muốn thổi một chút.
Bạch Nhược Phong nhân cơ hội nắm lấy eo Kinh Hưng Thế, cúi người ngậm lấy cánh môi ẩm ướt mềm mại của cậu, từ khóe miệng mυ'ŧ đến môi, dừng lại một lát bên môi, đầu lưỡi cạy mở hàm răng.
Kinh Hưng Thế đỏ mặt ôm chặt eo Bạch Nhược Phong, ở trong lòng Alpha chậm rãi mềm nhũn, mũi chân trái đυ.ng vào mũi chân phải Bạch Nhược Phong, đáy mắt bốc lên hơi nước loãng.
Viên cảnh sát nhân dân bị gạt sang một bên trợn mắt há hốc mồm, ngẫm lại quan hệ hai nhà, trong lúc nhất thời chua đến đau răng, ôm chén trà dùng một lần mắt không thấy tâm không phiền, nào biết cúi đầu như vậy, liền phát hiện trong chén nước còn có một khuôn mặt khác.
Kinh Qua không biết đến cục cảnh sát từ lúc nào, mặt không chút thay đổi đứng ở ngoài cửa sổ, giống như pho tượng Phật mặt đen.
Cảnh sát:...
Kinh Qua nhẹ nhàng liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Qua năm sáu phút, chờ Bạch Nhược Phong và Kinh Hưng Thế đã bình tĩnh lại, ngồi trên ghế chờ kết quả giám định video, Kinh Qua như không có việc gì xảy ra đẩy cửa đi vào.
Bạch Nhược Phong lập tức đứng nghiêm cúi chào, khẩn trương đến chân tay luống cuống.
"Không có sao chứ?" Kinh Qua đánh giá khóe miệng của hắn, khẽ thở dài, "Chúng tôi đã xem video rồi, cháu vì bảo vệ Trà Diệp Phiến Tử mới ra tay, lát nữa ghi chép là có thể đi."
"Cảm ơn chú!"
"Chú phải cảm ơn cháu." Kinh Qua con trai từ phía sau Bạch Nhược Phong tới, ánh mắt có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Trà Diệp Phiến Tử, trước kia ba dạy con thế nào?"
Kinh Hưng Thế cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân không lên tiếng.
Khi đó phản ứng đầu tiên của cậu là sợ anh trai thấy mình không "yếu ớt" như lúc trước nên đã ngã xuống đất giả vờ bị thương, nhưng không ngờ Bạch Nhược Phong lại cho rằng là tuyến thể của cậu chảy máu, nhất thời bốc đồng gia nhập cuộc chiến.
Nếu như ngay từ đầu cậu không có giả vờ ngoan, một mặt chân thật bày ra trước mặt Bạch Nhược Phong, có lẽ... có lẽ mọi chuyện của ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
"Chú, Phiến Phiến không sai." Bạch Nhược Phong sợ Kinh Hưng Thế bị giáo huấn, vội vàng kéo Tiểu O về phía sau, "Là cháu... Cháu tưởng là bọn họ làm bị thương tuyến thể của Phiến Phiến tuyến thể, cho nên mới đánh người."
"Cũng là bởi vì lúc trước cháu cùng bọn họ có xích mích, cho nên Phiến Phiến mới có thể bị nhắm tới."
Bạch Nhược Phong đem sai toàn bộ vơ tới trên người mình, không phát hiện Kinh Hưng Thế lặng lẽ đỏ cả vành mắt.
Anh thật ngốc.
Em đang nói dối anh đấy, anh trai.
Kinh Qua nhìn con trai nắm lấy góc áo Bạch Nhược Phong, lặng lẽ thở dài: "Quên đi, trước tiên ba đưa hai con đi bệnh viện. Cháu có muốn gọi điện thoại nói cho ba cháu một tiếng không? Bọn họ rất lo lắng cho cháu."
Bạch Nhược Phong xấu hổ gãi gãi đầu, không dám nói cho Bạch Dịch biết mình lại đánh nhau.
Ba sẽ rất thất vọng phải không?
Thật ra, Bạch Nhược Phong cũng không muốn che giấu, chỉ là hắn không biết nên nói như thế nào, cho nên trong lúc nhất thời chỉ có thể trả lời: "Cháu sẽ nói với bọn họ sau."
Kinh Qua cũng không ép buộc, mang theo hai thiếu niên yêu sớm nhớp nhúa sáng giờ lên xe, đến bệnh viện gần nhất để giải quyết vấn đề của Bạch Nhược Phong trước, sau đó đưa Kinh Hưng Thế đi xem tuyến thể.
Vì thế dấu răng Ttểu A cắn cứ như vậy công khai xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Kinh Qua hừ nhẹ: "Cậu ta còn rất có nguyên tắc."
Kinh Hưng Thế nắm cổ áo, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng bên tai hơi đỏ: "Anh ấy rất tốt."
"Con nha, không thể bớt lo." Kinh Qua tức giận chọc trán cậu, "Lúc con gọi điện thoại cho ba, Phạm Tiểu Điền cũng nghe thấy, tự mình nghĩ cách mà dỗ ba con đi."
Kinh Hưng Thế nhếch khóe môi: "Ừm."
Ba Omega tính tình mềm nhũn, hơi làm nũng một chút sẽ không tức giận nữa.
Ngược lại Bạch Nhược Phong là một vấn đề. Ba Omega của tiểu A cũng không dễ lừa gạt như vậy.
Kinh Hưng Thế mặc quần áo tử tế, nói với ba một tiếng, lại trở về bên cạnh Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong trên cổ tay buộc băng vải, khóe miệng cũng đắp thuốc mỡ, ngồi ở trên giường bệnh chán đến ngán ngẩm mà lay điện thoại di động. Kinh Hưng Thế cố ý thả nhẹ bước chân, rón rén tiến lại gần, phát hiện Tiểu A đang dùng điện thoại di động tìm kiếm Baidu.
—— Làm thế nào để Omega trong tình huống không động dục có thể thành kết nhẹ nhàng.
—— Không thành kết thì nguy hại bao nhiêu.
Kinh Hưng Thế khuôn mặt đỏ bừng, vương tay ôm lấy cổ Bạch Nhược Phong.
Tiểu A hơi run lên, ngửi được mùi sữa liền bình tĩnh, đưa điện thoại di động qua, tùy tiện hỏi: "Phiến phiến, em thích tư thế nào?"
Kinh Hưng Thế cướp điện thoại Bạch Nhược Phong, bùm bùm đánh ra một hàng chữ.
—— Nguy hại khi chưa tới kỳ động dục đã thành kết.
Phía dưới có khoảng 300.000 hướng dẫn tra cứu.
Bạch Nhược Phong: "..."
Bạch Nhược Phong lặng lẽ nhét điện thoại vào túi, đưa tay vớt Omega vào trong ngực: "Phiến Phiến, anh muốn đánh dấu em."
Kinh Hưng Thế mím môi không lên tiếng, ngồi ở trên đùi Tiểu A lắc lắc, lắc Bạch Nhược Phong đến hô hấp dồn dập, bên tai đỏ bừng, sau đó lại gần chậm rãi nói thầm: "Ba em ở bên ngoài.
Bạch Nhược Phong gần như sợ hãi.
"Chọc anh thôi." Cậu nhịn không được cười ngã vào lòng Alpha,, "Em chỉ nhắc nhở anh một chút, đừng đắc ý vênh váo."
"Anh đắc ý vênh váo chỗ nào?" Bạch Nhược Phong nghẹn ngào hôn nhẹ khóe miệng Kinh Hưng Thế, "Anh dùng tay giúp em một chút, còn không có..."
"Còn không có gì?" Cậu lười biếng nghiêng đầu, lại vặn vẹo vài cái, vững vàng ngồi ở giữa đùi Tiểu A, dùng sức đè nén một vật vừa ngẩng đầu trở về.
Bạch Nhược Phong: "..."
Bạch Nhược Phong ủy khuất gục đầu vào hõm cổ Kinh Hưng Thế, nhỏ giọng nói: "Còn không có để cho tiểu Bạch Phong cùng em lên tiếng chào hỏi đâu."
Kinh Hưng Thế: "..."
Bạch Nhược Phong: "Phiến Phiến, anh muốn cùng em làm chuyện mà bạn trai mới có thể làm."
Kinh Hưng Thế: "..."
Kinh Hưng Thế nghiêm mặt nhéo nhéo quai hàm tiểu A: "Không được, chúng ta phải lập ba quy ước."
"Ba quy ước như thế nào?"
"Sau này mỗi tuần anh chỉ có thứ hai, thứ tư và thứ sáu mới có thể thân mật với em." Kinh Hưng Thế suy nghĩ một chút, nói, "Lúc khác chúng ta ngủ riêng."
Tách ra ngủ riêng a...
Bạch Nhược Phong không nỡ: "Anh bảo đảm không ức hϊếp em. Có thể không tách ra ngủ riêng hay không?"
Còn chưa thành kết đã phải chia phòng ngủ, Bạch Nhược Phong ủy khuất.
Kinh Hưng Thế lại cực kỳ kiên quyết: "Chúng ta phải tách ra, nếu không nhất định sẽ không thể kiềm chế được."
Nếu động dục sớm, không phải chuyện đùa giỡn, Bạch Nhược Phong sang năm sẽ tốt nghiệp, mà bản thân cậu cũng phải lên lớp 12, một khi thân thể này phát sinh vấn đề, không thể trong thời gian ngắn giải quyết được, sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn họ sẽ hối hận không kịp.
Bạch Nhược Phong cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, miễn cưỡng đáp ứng, từ trên giường bệnh nhảy xuống, lôi kéo Kinh Hưng Thế đi ra ngoài.
"Anh còn phải gọi điện thoại cho ba." Tiểu A ủ rũ than thở, "Chắc lại bị mắng nữa rồi."
"Sẽ không." Kinh Hưng Thế an ủi, "Mọi chuyện đều có nguyên nhân, chú Bạch sẽ không tức giận."
"Đúng vậy." Bạch Nhược Phong nghe vậy cũng an tâm, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thật ra chỉ cần em không bị thương, anh có thế nào cũng không thành vấn đề."
Phiến Phiến là quan trọng nhất.
Kinh Hưng Thế đi theo sau Bạch Nhược Phong cắn cắn môi, bàn tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm.
Không phải cậu không cảm nhận được tình cảm của Bạch Nhược Phong dành cho mình, mà là bởi vì cậu có thể cảm nhận được nên mới không dám bại lộ một mặt chân thật trước mặt tiểu A
Bộ mặt thật của Kinh Hưng Thế là như thế nào?
Cậu lạnh lùng trước mặt người lạ, quá tự cao tự đại trước mặt người quen, thậm chí còn không được coi là dễ gần, làm sao anh ấy có thể đối xử tốt được?
Chưa kể khi đối mặt với Bạch Nhược Phong, Kinh Hưng Thế quả thực muốn đổ tất cả những ham muốn xấu xa trong mình trút xuống trên người tiểu A.
Đáng tiếc là cậu không dám.
Kinh Hưng Thế quá quý trọng phần tình cảm này, Alpha mà cậu nhớ nhung trong lòng khác với những người khác, cậu đặt nó lên hàng đầu trong lòng, cậu sợ sẽ khiến người ta sợ hãi bỏ chạy.
Cho nên vẫn là phải giả vờ một chút đi, Kinh Hưng Thế khó xử mà nghĩ, giả bộ ngoan một chút, anh ấy không phải thích tiểu O bám dính và ngoan ngoãn sao?
Chỉ cần anh thích...... Như thế nào cũng được.
Kinh Hưng Thế nghĩ đi nghĩ lại, dựa người gần Bạch Nhược Phong, hai người lề mề đi tới bãi đỗ xe, Kinh Qua đã ngồi ở trong xe chờ bọn họ.
"Ba con đang chờ ở nhà đấy." Kinh Qua vừa đặt điện thoại xuống, trong mắt hàm chứa nụ cười, "Lúc này cũng không dễ lừa gạt."
Ý là Phạm Tiểu Điền thật sự tức giận.
Kinh Hưng Thế trèo lên xe, ngồi bên cạnh Bạch Nhược Phong, thở dài: "Dạ, con hiểu rồi."
Nhưng là Phạm Tiểu Điền tức giận, khoảnh khắc nhìn thấy con trai, tâm vẫn mềm nhũn.
Kinh Hưng Thế mở đèn trước cửa ra vào, nhìn ba đeo tạp dề từ phòng khách chạy tới, áy náy cười cười: "Con không sao ạ."
"Con đã quên ba con trước kia dạy con cái gì sao?" Phạm Tiểu Điền hốc mắt đỏ lên, "Nếu không có Tiểu Thanh Mai ở đây, con hôm nay có thể không có việc gì sao?"
"Ba ba sẽ bị con hù chết!"
"Ba ba." Kinh Hưng Thế kéo Phạm Tiểu Điền đi vào trong phòng khách, "Con không phải không có việc gì sao? Được rồi, con đói bụng, cơm tối hôm nay ăn cái gì ạ?"
"Cơm tối không cho con ăn." Phạm Tiểu Điền tức giận chắn trước mặt phòng bếp, không cho Kinh Hưng Thế đi vào.
Tiểu O ngửi ngửi, giả vờ kinh ngạc: "Canh sườn nha."
Trên mặt Phạm Tiểu Điền có chút không nhịn được, lúng túng ậm ừ.
Kinh Hưng Thế vội vã kéo ba Alpha qua: "Ba ba cũng đói bụng."
"Ừm." Kinh Qua âm thầm thở dài, đưa tay ôm lấy O đang nổi giận, "Cho bọn nhỏ ăn cơm đi."
Phạm Tiểu Điền lúc này mới nhớ tới trong phòng khách còn có một Bạch Nhược Phong bị thương rất vinh quang đang đứng, vội vàng xoay người đi vào phòng bếp, bưng ra nón canh sườn hầm thơm ngon cùng những món ăn khác: "Tiểu Thanh Mai, mau cho chú xem, bị thương có nặng hay không?"
Bạch Nhược Phong nhe răng trợn mắt cười: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."
Phạm Tiểu Điền hét lên: "Ai nha, vết thương lớn quá!"
"Bôi thuốc vào là sẽ tốt hơn thôi ạ." Tiểu A ngượng ngùng cúi đầu, uống một ngụm canh lớn, "Tay nghề của chú Phạm càng ngày càng tốt."
Phạm Tiểu Điền ngượng ngùng trừng mắt nhìn, cọ đến phía sau Kinh Qua cười hắc hắc.
"Ngồi xuống ăn cơm đi." Mắt thấy sự tình đã thay đổi, Kinh Qua giải quyết dứt khoát, "Thời gian không còn sớm."
Ăn xong cơm tối, Kinh Hưng Thế cùng Bạch Nhược Phong trở lại trong phòng ngủ, Tiểu A kích động ôm Omega từ phía sau, muốn hôn môi.
Nào biết được Kinh Hưng Thế tính nguyên tắc rất mạnh, che miệng Bạch Nhược Phong: "Cuối tuần không có hoạt động thân mật."
"Hôn nhẹ... Hôn nhẹ cũng không được sao?" Bạch Nhược Phong chết lặng.
"Không được." Kinh Hưng Thế nhíu mày, "Thứ hai tuần sau phải đọc kiểm điểm dưới quốc kỳ viết xong chưa?" Cậu dừng một chút, "Bạn trai?" Ba chữ cuối cùng ôn nhu đảo quanh đầu lưỡi, lại nện thẳng vào trái tim Bạch Nhược Phong.
Vì vậy gió xuân trong lòng anh Phong thổi qua, hoa nở khắp núi đồi.
Viết viết viết, không phải chỉ là kiểm điểm sao?!
Bạch Nhược Phong ngay lập tức lấy sổ luyện tập ra bắt đầu viết kiểm điểm.
Kinh Hưng Thế ở bên cạnh hắn đi tới đi lui, ôm áo choàng tắm đi tắm, lúc đi ra cả người nóng bừng, liều mạng ôm lấy tiểu A.
"Đừng nghịch." Bạch Nhược Phong ôm cậu vào lòng, cầm bút, từng câu từng câu tự kiểm điểm đến nghẹn ngào.
Kinh Hưng Thế cảm thấy hơi buồn ngủ sau khi tắm rửa, cụp mắt nhìn kiểm điểm trên sổ ghi chép, cái gì "Rút kinh nghiệm xương máu, đau đớn như thế nào", cái gì "Tôi lấy máu của tôi để hứa với trường thực nghiệm"... Kinh Hưng Thế buồn ngủ bị dọa đi hơn phân nửa, mạnh mẽ ưỡn lưng, nắm lấy thân bút của Bạch Nhược Phong.
"Làm gì?" Bạch Nhược Phong đang viết một cách phấn khích, ảo não cắn vành tai của tiểu O.
Kinh Hưng Thế toàn thân rùng mình, lúc mềm lòng liền giật lấy quyển vở: "Anh viết như thế này, giáo viên sẽ tức giận hơn."
"Không thể nào..." Bạch Nhược Phong nghi hoặc.
"Ừ" Kinh Hưng Thế thở dài, cầm bút viết hai dòng tự kiểm điểm cho tiểu A xem, "Như vậy mới được."
Bạch Nhược Phong đến gần nhíu mày nhìn mấy lần: "Kính thưa lãnh đạo nhà trường, các thầy cô giáo, các bạn học, em là Bạch Nhược Phong đến từ lớp 12 (lớp 3)."
"Tuần trước, tôi đã trèo qua cửa sổ trường học khi còn đi học và gây ra một tác động cực kỳ tồi tệ."
"Tôi vô cùng đau buồn khi suy ngẫm và hối tiếc về điều đó..."
Bạch Nhược Phong không đọc nữa,ôm Kinh Hưng vào trong ngực lắc lư: "Phiến Phiến của chúng ta thật là lợi hại."
"Không phải em lợi hại, mà là anh không muốn suy nghĩ nghiêm túc." Kinh Hưng Thế không thèm nói chuyện với Alpha, tiếp tục viết.
"Không phải anh trai, là bạn trai."
"..."
"Phiến Phiến, anh bây giờ là bạn trai của em."
"..."
"Phiến Phiến, gọi ông xã."
"..."
Bạch Nhược Phong tự mình lải nhải vài phút, nhận ra Kinh Hưng Thế thật sự không định trả lời, dứt khoát nằm xuống trên giường, cằm gối lên đùi cậu, đưa tay ôm eo.
"Ngứa." Kinh Hưng Thế cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Ngứa ở đâu?" Bạch Nhược Phong cố ý dùng ngón tay gãi thắt lưng cậu.
Cậu trốn một chút, đầu bút vẽ lên mặt giấy một vết dài màu xám đen.
Bạch Nhược Phong không hề hay biết, tiếp tục gãi, sau đó bị Kinh Hưng đè ngược lên giường.
Tiểu A ngẩn người, nhìn ngồi ở bên hông mình Kinh Hưng Thế, cười hì hì nói: "Anh thích tư thế này."
"Anh không nghe lời." Kinh Hưng Thế không hề bị lay động, cúi người gặm khóe miệng Bạch Nhược Phong, "Nói xong rồi một tuần bên trong chỉ có thứ hai, thứ tư và thứ sáu có thể thân mật, anh còn cố ý phạm quy."
"Phạm quy sẽ như thế nào?" Bạch Nhược Phong điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ, nhẹ nhàng, "Anh không khống chế được."
"Phạm quy một lần, trừ đi một lần cơ hội tiếp xúc thân mật."
"..."
"Phiến Phiến!"
"Anh vừa mới coi như phạm quy."
"Phiến Phiến!!!"
"Anh bị trừ một lần." Kinh Hưng Thế đối Bạch Nhược Phong hô to gọi nhỏ không hề bị lay động, dựng thẳng một ngón tay, ở trước mắt tiểu A lắc lư, "Còn muốn ít một lần nữa sao?"
Một tuần mới được ba lần, còn có thể ít hơn nữa sao?
Bạch Nhược Phong vội vã nắm chặt đầu ngón tay Kinh Hưng Thế, ôm cậu đàng hoàng dằn vặt tự mình viết kiểm điểm. mặt sau liền dễ viết hơn nhiều, Bạch Nhược Phong sợ Kinh Hưng Thế sẽ nghĩ ra cái gì lấy cớ giảm bớt số lần, nghiêm túc vô cùng. Cũng may Kinh Hưng Thế không nỡ từ bỏ hai cơ hội còn lại của mình, hai người cùng nhau viết bản kiểm điểm, ôm nhau thắm thiết.
Bạch Nhược Phong áp má kề sát bên gáy của Kinh Hưng Thế, đắc vui vẻ hít vào, cảm thấy hương vị của Phiến Phiến trở nên ngọt ngào, nhịn không được lại ngửi ngửi.
Sau đó phát hiện ra "luc địa" mới: "Phiến phiến, mùi vị của em thay đổi rồi!"
Kinh Hưng Thế ngáp một cái: "Hả?"
"Trở nên thật ngọt." Bạch Nhược Phong ôm eo cậu hướng vào ngực liều mạng ngửi, "Thật dễ ngửi."
"Còn chưa trưởng thành đâu." Kinh Hưng Thế nhắm hai mắt lại, dự định ngủ, thanh âm phát ra rất nhẹ, "Về sau còn có thể thay đổi."
"Biến thành cái dạng gì, anh cũng đều yêu thích." Bạch Nhược Phong tắt tất cả đèn đầu giường, hạnh phúc ôm lấy Phiến Phiến, còn chưa kịp lại bùi ngùi vài câu, tiểu O trong ngực liền nhỏ giọng nhỏ nhẹ mở miệng.
"Hôm nay là thứ mấy?"
"... Thứ sáu."
"Thứ sáu không có tiếp xúc thân mật."
"..."
"Anh qua phòng bên ngủ đi."
"..."