Diệp Lăng mệt mỏi ngủ say không phát giác bờ suối bên kia phía sau ngách đá, một đôi mắt to long lanh lén lút nhìn hắn từ đầu đến cuối.
Hóa ra trước khi Diệp Lăng xuất hiện nửa giờ, Chương gia thương đội đường xa bôn ba trước một bước đến nơi này, hạ trại nghỉ ngơi qua đêm bên kia bờ suối rừng cây nhỏ, cách nơi này rất gần.
Chương gia tứ tiểu thư, Chương Hiểu Hân cả chặng đường dài ngồi trong xe xóc nảy, mặt trời gay gắt thiêu đốt thùng xe nóng như lò lửa, thân thể dính nhớp mồ hôi dơ bẩn khó nhịn. Vừa dừng chân chỉ kịp phân phó hạ nhân mấy lời, vội vã trốn sau ngách đá lớn tắm rửa.
Thiếu nữ đang mải mê hưởng thụ thanh mát thấu triệt xua tan đường dài mệt nhọc mang đến thư thái, tay nhỏ vuốt ve cọ rửa mềm mại làn da bụi bẩn.
Đột nhiên từ xa tiếng bước chân lộn xộn dồn dập truyền đến, nàng hoảng sợ vội vã ngồi sụp xuống, lách người nép sau ngách đá che dấu thân mình.
Tò mò ánh mắt không tự chủ lén nhìn xem kẻ nào to gan lớn mật muốn rình mò nàng, phát hiện người tới vấp ngã nhào lăn trên đất, vùi mặt vào suối nước uống lấy uống để, uống đến no căng nằm lăn ra đất thở dốc.
Chương Hiểu Hân bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra người ta lỡ đường khát nước mà không phải phát hiện nàng đang tắm muốn giở trò.
Nàng không đến mức chua ngoa tàn nhẫn hiếu sát vì nhất thời trùng hợp mà làm quá lên gϊếŧ người diệt khẩu.
Thiếu nữ một bên mặt y phục một bên nhìn chằm chằm đề phòng, động tác cẩn thận không gây ra tiếng động bại lộ.
Y phục mặc giữa chừng, nam nhân đột ngột ngồi bật dậy, chồm người bên bờ suối soi bóng dáng, lặp đi lặp lại khoát nước rửa mặt mười mấy lần, giống như mặt hắn dính thứ gì bẩn thỉu lắm không bằng.
Sau khi rửa sạch vết bẩn để lộ ngũ quan anh tuấn cương nghị, mày kiếm rậm đen hiên ngang, mắt sâu hai mí, mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh như đao tước làm thiếu nữ nhìn ngẩn ngơ, tim hình như đập lỗi một nhịp.
Chương Hiểu Hân cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn thị giác sáng rõ, hai bên bờ suối khoảng cách hơn 10m, hoàng hôn ánh chiều tà vẫn nhìn được nam nhân gương mặt mơ hồ đường nét.
Nàng gặp gỡ qua không ít thế gia đại tộc công tử ca tuấn tú lịch sự rạng ngời, có người tuấn mỹ trẻ trung, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn môi hồng răng trắng, nữ nhân cũng phải ghen tỵ…
Muôn màu muôn vẻ mỹ nam tử không một một người gây ấn tượng đến nàng như nam nhân trước mắt. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc sảo anh tuấn không một chút nhu hòa mềm mại thanh tú, toát lên nam nhân khí chất cương nghị mạnh mẽ.
Gương mặt của hắn, nhất là cặp mắt sâu kia mang cho nàng một loại thành thục ấm áp an tâm cảm giác. Rất kỳ quái….
Nam nhân trước mắt hoàn toàn phù hợp Chương Hiểu Hân đối nam tử hình tượng yêu thích, thỏa mãn trong lòng nàng bạch mã hoàng tử hình ảnh.
Đặt tay lên ngực trái, cách bầu ngực căng tròn ngạo nghễ còn cảm giác trái tim đập thình thịch muốn nhảy khỏi lòng ngực, tâm vì nam nhân xa lạ trước mắt mà xao xuyến rung động.
"Đây là nãi nãi từng nói, thiếu nữ rung động đầu đời sao?"
Nam tử luống cuống thất thố hoảng sợ lo lắng, bất ngờ kinh ngạc e sợ sau đó mừng rỡ ngửa mặt cười to, biểu cảm sắc thái liên tục thay đổi làm thiếu nữ nảy sinh tò mò.
Một người trải qua điều gì mới có thể trong thời gian ngắn ngủi liên tục thay đổi cảm xúc phức tạp đến thế?
Nhìn trên thân hắn y phục rách rưới bẩn thỉu, thiếu nữ liên tưởng đến dị tộc chiến tranh, dã thú săn mồi, thành trì chinh phạt cướp đoạt lẫn nhau để lại hoang tàn phế tích.
Quý tộc thế gia thành chủ chèn ép bóc lột, xu cao thuế nặng đè sập bách tính hy vọng sinh tồn. Bình dân nghèo khó bệnh tật đói khát, ngày ngày sợ hãi phải dùng mạng nộp thuế, vì sống sót mà trốn chạy lưu lạc khắp nơi.
Tâm dâng lên thương xót, tầng dưới chót bách tính gian khổ sinh tồn, thương gia đại tộc xuất thân phú quý như nàng rất khó cảm nhận.
Tiếp đó Diệp Lăng hành vi làm Chương Hiểu Hân trợn tròn mắt, hoảng sợ bất thốt kêu thành tiếng, may mắn kịp thời che miệng nghẹn lại.
Người này vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật cởi y phục, nếu không phải hắn chưa từng nhìn qua bên này, không nhìn thấy mình, Chương Hiểu Hân sẽ nghi ngờ cho rằng đăng đồ tử cố ý.
Đổi lại bình thường nàng nhất định nhanh chóng rời đi, tuyệt đối không nhìn cảnh tượng ô uế thị giác.
Không hiểu vì sao, hai chân nàng như rót trì không muốn quay đi, đôi mắt bị khỏe mạnh cơ bắp, giữa hai chân đồ vật thu hút dụ hoặc, không nỡ bỏ qua "mỹ" cảnh.
Chương Hiểu Hân mới qua tuổi 16 vài tháng, chưa từng yêu đương luyến ái, lần đầu xuân tâm manh động xao xuyến cũng là khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Lăng.
Thanh xuân thiếu nữ dì mụ đến hơn 2 năm, thân thể phát dục nhanh chóng có lồi có lõm, bầu ngực ngày càng ngạo nghễ, eo thon nhỏ, cánh mông căng tròn đẫy đà.
Từ dạo đó thân thể nhạy cảm thường xuyên xuất hiện khác lạ phản ứng, hạ thể râm ran mỗi đêm. Ban đầu nàng không hiểu, cho rằng mình nơi đó có bệnh. Về sau nhờ khuê mật Tiêu Điềm Điềm nói ra mới biết mình nứиɠ, thèm muốn nam nhân côn ŧᏂịŧ đút vào chật hẹp lỗ nhỏ vỗ về hoan ái.
Khuê mật ám chỉ đủ điều làm Chương Hiểu Hân tò mò nam tử thân thể, muốn biết vật đó hình dáng dung mạo ra sao. Đêm đêm da^ʍ huyệt ngứa ngáy trống vắng cồn cào, ngón tay an ủi không đủ thỏa mãn nhu cầu khiến nàng ham muốn khó nhịn.
Mỗi lần tụ họp nghe khuê mật bàn luận nam nữ hoan ái vui sướиɠ làm nàng thèm khát vô cùng, nàng cũng muốn nếm thử một lần được côn ŧᏂịŧ cắm vào da^ʍ huyệt sướиɠ khoái ra sao.
Chẳng qua nàng rất cách ứng đời sống buông thả phóng túng, càng không gặp được nam tử khiến tâm nàng rung động yêu thương, nói gì đến mức trao thân gửi phận.
Ngày qua ngày nứиɠ khó kiềm chế, thỉnh thoảng lén lút xem nam tử đũng quần tưởng tượng, thư phòng ẩn tàng mấy chục quyển da^ʍ thư đọc đi đọc lại nhiều lần.
Thậm chí có một lần tự an ủi quá hăng say làm rách màng mỏng, mất đi hoàn bích chi thân nhưng trên thực tế nàng danh tiết trong sạch chưa từng trải qua nhân sự.
Chương Hiểu Hân không giống đông đảo Thanh Hà thành thế gia công tử tiểu thư vòng tròn nhỏ hỗn hợp tầm hoan. Đây cũng là nàng lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy nam nhân mệnh căn.
Lúc này nàng cảm xúc rất khó tả, sợ hãi, xấu hổ cũng tò mò mãnh liệt, ánh mắt dán chặt nam nhân giữa háng khối thịt lớn. Nhìn một chút, nhìn một chút thôi mà…
Thời đại nam nhân công khai tam thê tứ thϊếp hoa bướm tầm hoan, nữ tử hoàng hoa khuê tú ẩn giấu bên trong không muốn người biết nɧu͙© ɖu͙© khát cầu?
Công tử thông phòng nha hoàn, tiểu thư ấm giường tiểu bạch kiểm, quyền thế phú quý mỹ phụ trong phủ nuôi nam sủng hàng đêm sanh ca. Tình nhân hẹn ước tầm hoan khoái lạc càng nhiều.
Xử nữ mỏng manh trinh triết đã rách, hà tất khổ cực kìm nén chịu đựng du͙© vọиɠ chờ đợi chưa biết tương lai tốt xấu phu quân?
Lấy nàng ở Chương gia thân phận xấu hổ, một khi nãi nãi qua đời, hôn nhân đại sự không phải nàng có thể làm chủ.
Vì một người không yêu mình, vì một kẻ tam thê tứ thϊếp bội bạc mà gìn giữ nữ tử trong sạch trân quý đáng giá không? Màng mỏng trinh tiết không còn, nói mình xử nữ có người tin tưởng không?
Chương Hiểu Hân trong đầu không ngừng biện minh cho mình, cường tráng lá gan nép sau ngách đá, ánh mắt ngượng ngùng e thẹn ẩn chứa đường hoàng khát cầu lén nhìn.
Thiếu nữ không ý thức được bản thân cảm xúc tư duy bất thường, giống như có lực lượng thần kỳ nào đó không ngừng tích lũy lớn mạnh sâu trong nội tâm nàng vẫn luôn kìm nén che giấu du͙© vọиɠ đối với Diệp Lăng, khiến nàng mạnh dạn thẳng thừng đối mặt.
Nàng si mê nhìn hắn từng tấc từng tấc da thịt trần trụi không mảnh vải che thân tựa như nhìn trân bảo quý hiếm.
Nam nhân này không chỉ khuôn mặt ngũ quan anh tuấn cương nghị mà thân thể cao lớn thẳng tắp vóc dáng cân đối, làn da rám nắng cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh….được hắn áp dưới thân nhấp nhô sung sướиɠ còn gì bằng.
Nghĩ đến đây hạ thể da^ʍ huyệt cồn cào khó nhịn bật trào dâʍ ŧᏂủy̠ làm nàng nứиɠ muốn phát điên.
Thấy nam tử bàn tay đang nắm vuốt côn ŧᏂịŧ, Chương Hiểu Hân ánh mắt không tự chủ đắm chìm chờ mong, trong đầu tưởng tượng mỹ hảo bức tranh.
Thân thể nàng theo Diệp Lăng bàn tay âm mê khối thịt dần dần nóng lên, da^ʍ huyệt ấm ách ngứa ngáy, lỗ nhỏ chật hẹp hơi hé mở rỉ rả dịch thủy không ngừng.
Thiếu nữ nhét khăn tắm vào miệng ngăn chặn rêи ɾỉ, thân thể mềm mại tựa đại thạch, trắng nõn tay nhỏ cách y phục lần mò vuốt ve ẩm ướt khe hẹp.
Chốc lát sau, Chương Hiểu Hân lần nữa kinh ngạc trợn mắt, khó có thể tin vào hình ảnh trước mắt.
Khối thịt của hắn trở nên to lớn gấp mấy lần, so với cổ tay nàng còn muốn to hơn, dài ít nhất hai mươi phân, dựng đứng trước cơ bụng thô to dữ tợn, một chút cũng không xinh đẹp đúng nghĩa "Côn" thịt lại làm nàng mê luyến xuân tâm nhộn nhạo.
Chương Hiểu Hân hơi sợ hãi, côn ŧᏂịŧ thô lớn như vậy làm sao đút vào da^ʍ huyệt lỗ nhỏ? Khuê mật miêu tả nam nhân khác mệnh căn không lớn như thế…
Ngây thơ thiếu nữ tưởng tượng côn ŧᏂịŧ thô lớn kia chui vào da^ʍ huyệt nàng hình ảnh, mặt nhỏ hiện lên e sợ, nhất định rất đau đớn.
Thân thể nhạy cảm không vì nó chủ nhân sợ hãi mà ngừng nhộn nhạo, da^ʍ huyệt chật hẹp co rút, sâu bên trong hư không khó chịu, dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt nội khố đến quần ngoài, chảy dọc theo đùi thon rơi xuống cỏ non. Ngón tay không kìm được lực đạo ma sát múp míp khe hẹp càng mạnh.
Nàng nhìn nam tử tự an ủi, từ đứng thẳng đến vô lực ngồi bệt trên bãi cỏ, ánh mắt chưa từng ly khai giữa háng to lớn gân guốc cự vật. Bàn tay vô thức nâng lên xoa nắn bầu ngực ngạo nghễ căng tròn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ẩn bên dưới áo yếm sưng đỏ đầṳ ѵú.
Tay kia không biết từ lúc nào đã chui vào nội khố, da thịt kề cận ma sát vỗ về hai mép thịt non mềm ở giữa âm hạch, ngón giữa trượt vào nhục động trơn ướt ra ra vào vào. Rêи ɾỉ thanh âm ấm ách trong cổ họng, khăn tắm chèn miệng không cách nào phát ra.
Khoảnh khắc Diệp Lăng điên cuồng tăng tốc độ sục, ngửa mặt lên trời thả bay tinh thần, qυყ đầυ đỉnh điểm bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu, cũng là khoảnh khắc thiếu nữ cao trào, tao tâm hé mở phun ra âm dịch, thân thể xụi lơ ngã trên bãi cỏ thở dốc.
Đợi nàng cao trào đi qua lấy lại bình tĩnh, xoay mặt nhìn phát hiện nam nhân nằm ngửa trên thảm cỏ, mệnh căn mềm rũ nhỏ lại như trước.
Chương Hiểu Hân dự định chờ nam tử rời đi, lần nữa tắm rửa tẩy sạch dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt. Chờ rồi lại chờ, mắt thấy thái dương sắp hoàn toàn khuất bóng, màn đêm dần buông xuống, nam nhân vẫn nằm đó.
"Ngủ rồi?"
Thiếu nữ nhíu mày nghi hoặc, hoang dã nguy hiểm, có người dám ngủ như vậy? Không sợ chết hay tự tin công phu mạnh mẽ? Nàng nhặt hòn đá nhỏ ném qua, nam tử một chút phản ứng không có, thật ngủ rồi?
Hít sâu một hơi, Chương Hiểu Hân rời ngách đá, mũi giày cẩn thận dẫm trên lòng suối đá tảng, thân thể nhẹ nhàng đi qua bên kia bờ.
Khoảng cách gần mới nhìn rõ nam nhân này tuấn đến mức độ nào, màu bạc tóc ngắn tô điểm đường hoàng dung mạo. Khoảng cách gần mới thấy rõ hắn mệnh căn hình dáng, lúc nó mềm nhỏ thật đáng yêu.
Đáy lòng dâng lên cảm xúc ngổn ngang, tâm rung động? Xấu hổ ngượng ngùng? Tất cả đều có.
Cẩn thận xác nhận lần nữa chắc chắn hắn đã ngủ, không đúng...phải nói là ngất đi. Sau khi kiểm tra, nàng chợt hiểu ra, hắn đói khát còn vận động mạnh xuất khí thoát lực hôn mê.
Nhìn trên bãi cỏ rải rác hai mảnh y phục bẩn thỉu vải thô, Chương Hiểu Hân đáy lòng thương xót càng đậm, hoang dã nguy hiểm vô cùng, công phu mạnh mẽ bàng thân người còn không dám đơn độc lưu lạc nơi hoang dã, nói chi đói khát đến mức độ này bần dân?
Thương xót sau đó rối rắm, hắn ngất đi như vậy khả năng cao nửa đêm bị dã thú sói đói gặm mất. Cứu hắn ở tình trạng lõa thể này, đợi người tỉnh lại làm sao đối mặt? Sắc mặt vừa bình phục không lâu lần nữa hồng nhuận xấu hổ, đi không được, ở không xong.
Hồi lâu thiếu nữ thở dài, nàng thật nhẫn tâm không đành, anh tuấn nam tử bỏ mệnh nơi hoang dã quá bất công. Vừa rồi còn nhìn người ta côn ŧᏂịŧ phát nứиɠ, sao có thể xoay lưng không liên quan. Huống hồ, nam nhân này còn là người đầu tiên làm tâm nàng rung động, về tình về lý khó có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp…Nàng có thể chiêu nạp làm tùy tùng, sau này ngày ngày kề cận, côn ŧᏂịŧ lớn còn không phải muốn ăn lúc nào ăn?
Nghĩ đến đây, Chương Hiểu Hân cặp mắt to tròn ánh lên tinh quang vui vẻ. Bên người cực phẩm nam nhân, xem Tiêu Điềm Điềm còn dám chê cười nàng quê mùa không biết lạc thú, thèm chết nàng đi thôi.
Hạ quyết định, Chương Hiểu Hân không còn phân vân chần chờ, dùng sức đỡ nặng nề thân thể ngồi dậy, giúp hắn mặc lại y phục, hôn mê người trần trụi nằm trên mặt đất dễ nhiễm phong hàn.
Lấy ra tùy thân lọ thuốc nhỏ, đổ ra lòng bàn tay một viên màu nâu thơm phức dược hoàn, cạy hàm, bóp nát viên thuốc đút vào miệng. Nước bọt của hắn tự động tiết ra khuấy ướt, đối phương trong vô thức nuốt xuống bụng.
Viên thuốc này chủ yếu bồi bổ khí huyết thích hợp người rèn luyện thân thể công phu tăng cường lực lượng, dùng nó nhanh chóng bù đắp thân thể đói khát thiếu hụt còn gì bằng. Thứ này một viên cả ngàn ngân tệ, nhà giàu đại hộ mới dám dùng ăn.
Thiếu nữ ánh mắt dư quang nhìn thấy nam nhân đũng quần nhô cao, cổ họng phát khô nuốt nước bọt, thật sự quá muốn khúc thịt này lấp đầy da^ʍ huyệt lỗ nhỏ…
Bên kia bờ suối hạ nhân chờ đợi, nàng không thể ở lâu nơi này, vội vã đi xung quanh nhặt cành khô đốt lửa trại. Không thấy tâm không phiền, da^ʍ huyệt hang sâu không cần bị trống vắng thèm khát dày vò.
Nhìn lửa trại bập bùng không chỉ xua tan giá lạnh mang đến hơi ấm mà còn xua đuổi dã thú tăng lên an toàn. Thiếu nữ dứt khoát xoay lưng rời đi.
Nàng vô cùng yêu quý chính mình thanh danh, lúc này mang hắn trở về nơi dừng chân, chẳng phải khiến người nghi ngờ? Nào có hoàng hoa khuê tú đi tắm đến mức tắm ra nam nhân?
Nữ nhân, sau lưng có hoan lạc dâʍ ɖu͙© thế nào cũng được, nhưng bề ngoài thanh danh nhất định phải sạch sẽ tốt đẹp.