Tam Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán

Chương 110: Nhà họ Hoắc, đại diện cho quyền lực tối cao.

Cô gái lúc đầu lên tiếng phản bác: “Không thể nào, dù sao Tần Nguyễn cũng là con ngoài giá thú của nhà họ Tần, việc làm ăn của nhà họ Tần mấy năm qua phát triển vượt bậc, cô ta làm sao có thể trở thành đồ chơi của người khác chứ? Định làm trò gì đây?”

Cô bé này nghĩ gì nói nấy, trong suy nghĩ của cô ta, Tần Nguyễn sẽ không làm như vậy.

Trừ khi đầu óc bị hỏng rồi.

Mặc dù thái độ của nhà họ Tần với cô con gái ngoài giá thú này vẫn không rõ ràng, nhưng về mặt ăn ở của cô đều được quan tâm để ý đến.

Mặc dù quần áo trên người Tần Nguyễn không phải hàng hiệu thời thượng, nhưng hầu hết đều làm từ loại vải dễ chịu thoải mái, chiếc xe của cô cũng là đời mới nhất, nếu không đặt trước thì không mua được.

“Hừ!” Hầu Hương Lệ cười lạnh, “Dù có hay không thì tôi cũng biến nó thành sự thật. Các cậu thử nói xem, nếu có nữ sinh của Học viện Thịnh Thể tự hạ thấp mình làm bồ nhí cho kẻ khác và việc đó ồn ào đến mức mọi người đều biết, cô ta sẽ có kết cục gì?

Hai cô gái ngồi bên cạnh Hầu Hương Lệ liếc mắt nhìn nhau.

Cô gái suy đoán Tần Nguyễn bị người bao nuôi lên tiếng: “Trường học danh giá hàng trăm năm đương nhiên không cho phép xảy ra chuyện tai tiếng như vậy, nhẹ nhất cũng là cảnh cáo rồi đuổi học.”

“Đi, đi lấy video giám sát của ký túc xá, lần này tôi muốn Tần Nguyễn thân bại danh liệt!”

Hầu Hương Lệ đứng dậy rời đi, vẻ mặt cô ta đầy hưng phấn, cứ như thể cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tần Nguyễn bị người khác chửi rủa thê thảm.

Trước đó vì muốn Tần Nguyễn bị trường đuổi học, Hầu Hương Lệ đã nhờ cha mình giúp đỡ. Nhưng quy định của trường học rất nghiêm khắc, nếu không có lý do chính đáng thì dù cha cô ta có là một trong số những giám đốc của trường, ông ta cũng không có quyền khai trừ bất kỳ học sinh nào.

Điều này khiến Hầu Hương Lệ vừa tức giận vừa khó chịu.

Lần trước ở cổng trường, Hầu Hương Lệ tìm nhóm người kia muốn dạy cho Tần Nguyễn một bài học nhớ đời, nhưng bọn họ lại không phải là đối thủ của Tần Nguyễn.

Mặt mũi của Hầu Hương Lệ bị mất sạch, lần này cô ta nhất định phải đuổi Tần Nguyễn ra khỏi trường.

Tốt nhất phải khiến Tần Nguyễn quỳ xuống xin cô ta tha thứ.

...

Tần Nguyễn không biết có người đang tính toán sau lưng mình.

Cho dù biết thì cô cũng không sợ.

Dù sao cũng có quá nhiều người muốn tính kế cô.

Kiếp trước Tần Nguyễn không biết sử dụng âm mưu, phần lớn những gì cô tiếp xúc ở khu tây đều là dương mưu, có chuyện gì đều dùng nắm đấm để giải quyết.

Sau những trải nghiệm thảm khốc ở kiếp trước, Tần Nguyễn đã biết lòng người thật sự rất bẩn thỉu.

Nhưng bẩn thỉu không đáng sợ, đáng sợ là thiên địch của những sự bẩn thỉu này đều nằm trong sự khống chế của cô.

Hoắc Xuyên lái chiếc ô tô con màu đen đến thẳng khu nhà tổ của nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn ngồi ở hàng ghế phía sau quay đầu nhìn ra ngoài, khu nhà cổ kính và uy nghiêm lọt vào tầm mắt cô.

Khu nhà của nhà họ Hoắc có diện tích lên đến hàng chục nghìn mét vuông, nghe nói nó còn rộng hơn cả phủ tổng thống.

Trên đường vào trong, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tất cả các tòa nhà đi qua đều được trang trí theo phong cách cổ xưa.

Chiếc xe vượt qua đài phun nước cao vài mét và dừng lại trước một tòa nhà ba tầng.

Hoắc Xuyên dừng xe, tắt máy, anh ta xuống xe đi về phía sau và tự mình mở cửa cho Tần Nguyễn.

Tất cả các động tác được thực hiện rất liền mạch, vô cùng thuần thục.

“Tần tiểu thư, đến nơi rồi.”

Tần Nguyễn xuống xe, tay cô vẫn cầm tờ báo cáo xét nghiệm.

Ở tầng dưới, có vài người đàn ông mặc áo đen đeo tai nghe bluetooth đứng canh gác với khí thế vô cùng nghiêm túc.

Bọn họ nhìn thấy Tần Nguyễn thì tỏ ra cảnh giác, nhưng khi thấy Hoắc Xuyên đứng sau lưng cô, tất cả lại trở lại bình thường.

Đặt chân lên khu đất này, Tần Nguyễn mới ý thức được rằng nơi đây là nhà họ Hoắc, một gia tộc danh giá có lịch sử lâu đời hàng trăm năm.