Bà chủ tương lai của nhà họ Hoắc có thể xuất thân từ thể gia, cũng có thể là một người dân thôn quê bình thường. Nhưng điều kiện tiên quyết 6là phải sạch sẽ, cho dù gần bùn nhưng không được hôi tanh mùi bùn.
Một ả đàn bà như Hàn Khả Tâm sẽ không bao giờ có được điều đó.
Hoắc Dịch Dung lười biếng dựa lưng vào thành ghế xe.
Anh ta hung ác nhìn chằm chằm vào video, trên gương mặt vẫn còn khá đẹp của Hàn Nhàn, những toan tính trong ánh mắt đối phương đều thông qua camera truyền đến mắt anh ta.
Bà ta lớn tuổi rồi nên biết thân biết p1hận, nhưng cũng là một mụ cáo giá tham lam.
Em ba Hoắc Vân Tiêu của anh ta là một nhà sư khổ hạnh, nó không có hứng thú với tình yêu và gần ba mươi năm qua chưa từng quan tâm đến bất kỳ cô gái nào.
Nhưng sau đêm đó ở khách sạn Hoàng Đình, nó lại vừa ý và lưu tâm đến Hàn Khả Tâm.
Một thứ đồ chơi rẻ tiền như vậy, có gì đáng để em ba của anh ta nhớ thương chứ.
Thật tiếc cho một người luôn giữ mình trong sạch như em ba lại bị ả đàn bà như Hàn Khả Tâm chà đạp.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Hoắc Dịch Dung lại bùng lên.
Hôm nay anh ta muốn xác định xem, trong bụng Hàn Khả Tâm có cốt nhục của em ba mình hay không.
Nếu không có hậu quả gì, vậy sau này anh ta không cần quan tâm đến đối phương nữa.
Còn về phần em ba để tâm đến cô ta?
Khi tư liệu chi tiết của Hàn Khả Tâm được đặt trước mặt em ba, với lịch sử đầy dơ dáy của cô ta, mọi thứ cũng sẽ tan thành mây khói thôi.
Hoắc Dịch Dung sẽ chuyển tư liệu của đối phương cho em ba, nhưng không phải bây giờ, anh ta không thể để những điều này làm ảnh hưởng đến việc hồi phục của em ba.
Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu nhìn người ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế và lạnh lùng ra lệnh: “Đi vào đi, dẫn theo cả bác sĩ ở xe phía sau, tốc độ nhanh một chút.”
Hoắc Khương đang ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại, khẽ gật đầu rồi bước xuống xe.
Tư thể bước xuống xe của ông ta trong thoáng chốc hơi mất tự nhiên. Vết thương đêm qua khiến ông ta di chuyển không tiện.
Sau khi xuống xe, Hoắc Khương nén đau, bước những bước mạnh mẽ như ngày thường.
Hoắc Khương đi đến chiếc xe đang đỗ ở phía sau.
Ngay sau đó một người đàn ông trung niên bước xuống xe theo sau là hai người đàn ông mặc đồ đen đằng đằng sát khí.
Bốn người bước nhanh như gió vào trong hội quán.
Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đang ngồi trong phòng, lòng tràn ngập lo lắng.
“Cốc cốc!”
Cửa phòng bị gõ từ bên ngoài.
Hai mẹ con lập tức ngồi thẳng người, tư thể đoan trang điềm tĩnh, nếu ai không biết còn nghĩ rằng họ luôn có vẻ ngoài thanh lịch trí thức như vậy.
Hai người còn chưa kịp bảo người bên ngoài bước vào thì cánh cửa đã bị đẩy ra.
Hoắc Khương bước vào phòng trước tiên, phía sau ông ta là hai người đàn ông mặc vest đen và một bác sĩ trung niên.
“Xin chào, tôi là người của nhà họ Hoắc, phiên hai vị hợp tác.”
Hoắc Khương đi tới trước mặt hai mẹ con, thái độ khá lịch sự.
Ông ta hất cằm nói với người đàn ông trung niên: “Bác sĩ Trần, xin nhờ anh.”
Người đàn ông trung niên là bác sĩ trong đội ngũ y tế của nhà họ Hoắc, ông ta lập tức bước đến trước mặt Hàn Khả Tâm.
“Các người định làm gì?”
Hàn Khả Tâm cảm thấy không ổn, cô ta hoảng hốt đứng lên định chạy sang chỗ Hàn Nhàn.
Hàn Khả Tâm vừa đứng lên, người đàn ông áo đen phía sau đã giơ tay ấn lên vai cô ta.
Cánh tay đối phương có sức mạnh rất lớn, ép Hàn Khả Tâm phải ngồi xuống.
Phía sau Hàn Nhàn cũng có một người đàn ông mặc áo đen, phát hiện tình thế không ổn, bà ta nheo lại đôi mắt hoảng sợ, vẻ bình tĩnh trước đó hoàn toàn biến mất.
Nhận thấy Hoắc Khương là người cầm đầu trong bốn người, Hàn Nhàn lạnh lùng lên tiếng.
"Nhà họ Hoắc dù gì cũng là danh môn vọng tộc, con gái của tôi đã có tình một đêm với Tam gia, thái độ của các người như vậy thật quá đáng! Cho dù Hoắc Tam gia ăn xong rồi không chịu thừa nhận, thì cũng đâu cần phải làm quá đáng thế này!"
Mấy câu ấy của Hàn Nhàn rõ ràng là để thăm dò.
Những người trước mặt tự xưng là người nhà họ Hoắc, lời nói và việc làm đều có nề nếp, rõ ràng là hành động theo mệnh lệnh.
Bà cần phải biết ai đứng sau lưng việc này, như thế mới có thể có lợi cho bước tiếp theo của kế hoạch.