Diệp Lan Đình tuy không biết chơi, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra Ôn Điềm chơi rất khá, cấp độ nhân vật của cô bên trong game cũng thuộc top cao nhất.
Lúc này thấy cô bị mắng, Diệp Lan Đình phi thường tức giận.
Hố chết ngươi: Nga, mày cũng thật thành thật, còn tự biết thừa nhận mình là rác rưởi sao?
Khung chat vẫn hiện lên đoạn đối thoại của cả hai, Ôn Điềm vừa nói được một câu, đối phương liền đáp trả một câu.
Phụ nữ có thai vốn dĩ rất mãn cảm, tính khí thường xuyên thất thường, Ôn Điềm không kìm được bật khóc.
Diệp Lan Đình vừa thấy nước mắt lăn dài trên má cô, trái tim của hắn cũng lập tức trùng xuống theo.
Hắn âm trầm đứng dậy, cắn nát đầu ngón tay, dùng máu tươi hiến tế, mượn đôi mắt của sinh linh thế gian tìm người, sau đó lập tức xác nhận được địa chỉ của đối phương.
Diệp Lan Đình thi triển pháp thuật đi tới.
Trong một căn phòng chất đầy rác rưởi, xung quay đầy ruồi bọ bao vây, một tên đàn ông trung niên đầu tóc dính đầy dầu mỡ, ánh mắt ngập tràn ác khí nói với di động: “Mẹ con cɧó ©áϊ nhà mày…”
Tên đó còn chưa nói xong đã bị Diệp Lan Đình khống chế.
Tuy rằng Diệp Lan Đình không mắc bệnh khiết phích, nhưng hắn cũng vô cùng yêu thích sự sạch sẽ. Tên trước mắt hắn vô cùng bẩn thỉu, khẳng định điện thoại cũng thảm không nỡ nhìn.
Bất quả Diệp Lan Đình không có tâm tư sử dụng phép thuật rửa sạch di động, hắn trực tiếp đoạt điện thoại, sau đó tiến vào lịch sử cuộc trò chuyện.
Tin nhắn của tên kia còn chưa gửi.
Diệp Lan Đình tự mình sửa lại tin nhắn.
Hố chết ngươi: Ba ba, vừa rồi lỗi do tôi phát bệnh, đồ ăn chính là tôi, tôi không nên mắng cậu.
Hắn biết rất nhiều người trên mạng gọi đối phương là ba ba mỗi khi cao hứng, cũng không biết mình nhắn như vậy, Ôn Điềm có thể vui vẻ hơn được hay không.
Ôn Điềm chớp chớp mắt, lông mi còn đọng lại một chút nước mắt, trước mắt cô có chút mờ ảo.
Cô lục lại trong ký ức, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một chút, sau khi xác định bên kia xin lỗi mình, đột nhiên có chút không biết nói gì.
Không phù hợp với lẽ thường nha, như thế nào đột nhiên người này còn biết xin lỗi?
Bất quá tâm tình Ôn Điềm thật ra tốt hơn một chút.
Hố chết ngươi: Ba ba, cậu còn tức giận sao?
Hố chết ngươi: Tôi thực sự biết sai rồi, ba ba đừng nóng giận.
Hố chết ngươi: Vì để đền bù sai lầm, tôi sẽ mang cậu đi đánh quái.
Diệp Lan Đình gửi xong tin nhắn này, trực tiếp cướp lấy ký ức của tên đàn ông trung niên kia. Hắn xem qua một lần ký ức liên quan tới trò chơi này, sau đó thuần thục sử dụng nhân vật nhìn chằm chằm bản đồ.
Thời điểm Ôn Điềm bị ba tên địch tập kích, vừa lúc Diệp Lan Đình tới chi viện.
Kỹ năng ẩn nấp, kỹ năng sử dụng chiêu thức đều thi triển, hắn cố ý đánh cho đối phương chỉ còn một hơi tàn, sau đó yên lặng đem đầu người nhường cho Ôn Điềm.
Trận chiến vừa kết thúc, Ôn Điềm đạt được thành tích gϊếŧ được ba tên.
Hố chết ngươi: Xem ra năng lực của tôi không đủ, mọi chuyện đành nhờ vào cậu.
Ôn Điềm nhìn thao tác của đối phương liền biết người đó không phải chủ nhân của nhân vật “Hố chết ngươi” ban đầu, tâm tình khá tốt tiếp tục trả lời tin nhắn.
Ôn Như Chỉ Thủy: Được rồi được rồi.
Kế tiếp hai người một bên đánh, một bên nói chuyện phiếm, kết hợp với nhau rất ăn ý.
Mười sáu là số điểm cao nhất trong game, hiện tại Ôn Điềm đã đạt được mười lăm phẩy tám điểm, là số điểm cao nhất trong lịch sử.
Diệp Lan Đình bên cạnh Ôn Điềm tới khi chơi xong, sau đó điện thoại trên tay lập tức hóa thành bột phấn.
Nhìn tên đàn ông trung niên đang bị khống chế trước mắt, hắn vẽ một cái bùa chú trên không trung, hút lấy những thứ dơ bẩn nhất từ chỗ sâu trong lòng đất, sau đó hướng tới tên kia thi triển thuật pháp: “Lạn lưỡi, mười ngón, một tháng, không thể chữa khỏi.”
Diệp Lan Đình trở lại trong nhà Ôn Điềm. Cô đã ngừng chơi trò chơi, sợ chính mình lại gặp phải cực phẩm, hơn nữa hiện tại cô đang là thai phụ, cũng không thể dành nhiểu thời gian sử dụng thiết bị điện tử được.
Ôn Điềm đi đi lại lại trong phòng. Diệp Lan Đình nhìn chằm chằm bóng dáng cô, sau khi xác định tâm tình người đối diện đang không tệ mới nhẹ nhàng thở ra.
Ôn Điềm đi được hai vòng lại vòng trở lại trên ghế sô pha, cảm giác bụng có chút đói.
Cô thuần thục lấy một hộp bánh cookie bên trong chiếc giỏ tre trên bàn trà, cắn từng miếng nhỏ lên bánh như chuột hamster.
Diệp Lan Đình không phải người kén chọn trong việc ăn uống, cũng không yêu thích đồ ăn vặt. Nhưng nhìn Ôn Điềm ăn bánh rất ngon miệng, mặc danh hắn cũng muốn ăn.
Nhìn thoáng qua chiếc giỏ tre trên bàn, bên trong còn hai hộp, nếu như hắn lấy mất một cái, tỷ lệ Điềm Điềm phát hiện ra là rất lớn.
Diệp Lan Đình do dự một hồi, chung quy vẫn không chịu được dụ hoặc, lén lút lấy một hộp, sau đó thi triển thủ thuật che mắt.
Nhìn sơ qua bên trong giỏ còn hai hộp bánh quy, kỳ thật chỉ có một hợp.
Ôn Điểm ăn một cái bánh quy, Diệp Lan Đình cũng ăn một cái. Tới khi Ôn Điềm ăn xong hết, cô lấy một cốc nước uống, lúc đó Diệp Lan Đình cũng ăn xong rồi.
Hắn nhìn cái ly Ôn Điềm vừa uống, không biết vì cái gì nuốt nuốt nước bọt.
Bất quá hắn cũng không dám động vào ly nước của cô, cũng không uống nước.
Thời điểm Ôn Điềm vào phòng ngủ, Diệp Lan Đình tranh thủ đi siêu thị.
Nhãn hiệu bánh quy hắn còn nhớ kỹ, tự nhiên muốn mua trả lại chỗ cũ. Còn có quả táo, hắn cũng muốn mua một thể.
Diệp Lan Đình tới siêu thị, vừa hay gặp được hai người phụ nữ mang thai đi tới.
“Trước khi mang thai tôi không thích ăn rong biển, không hiểu vì sao sau khi có thai lại đặc biệt thích ăn…”
“Ngày trước tôi cũng không thích ăn bánh quy, cảm thấy hương vị vô cùng khó ăn, hiện tại mỗi ngày đều phải ăn một chút…”
Hai người cùng nhau tới khu bán bánh kẹo, bàn luận cái gì ăn ngon, nên mua cái gì, cái gì tốt cho thai phụ.
Ngày thường Diệp Lan Đình cũng sẽ không quan tâm mấy thứ này, nhưng nhớ tới Ôn Điềm cũng đang mang thai, hắn nhịn không được chú ý vài phần.
Hai người phụ nữ kia trò chuyện xong liền mang tới một giỏ xe đầy hàng, Diệp Lan Đình không tự giác thò tay vào lấy.
Đồ vật nao hắn cảm thấy hữu ích cho cô hắn đều lấy.
Chẳng mấy chốc trong tay chứa đầy đồ, vừa lúc bên cạnh có giỏ xe trống, hắn lập tức ném đồ vào bên trong. Mặt khác hắn lại đi theo sau hai người phụ nữ mang thai kia, thấy bọn họ lấy cái gì, hắn liền lấy cái đó.
Tới khi ra ngoài tính tiền, Diệp Lan Đình mới kịp phản ứng lại, mua nhiều đồ vật như vậy, cũng không có cách nào đưa cho Ôn Điềm. Tức khắc, hắn thấy có chút ảo não.
Trở lại nhà của cô, cô vẫn còn đang ngủ say bên trong. Diệp Lan Đình đặt hộp bánh quy và hai quả táo vào bên trong giỏ.
Hắn cũng không dám cho nhiều thêm, sợ bị phát hiện.
Nhìn cửa phòng đóng chặt một hồi lâu, sau đó hắn cầm hai túi đồ về nhà.