Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 136: Cậu ta không phải thầy mà là bậc thầy

Bất kể là người của đoàn giám khảo hay là người của học viện Kinh Mậu, đều rối rít giễu cợt Hà Thời Minh.

"Chữ này thoạt nhìn cũng chả có gì đặc đắc cả!"

"Mới vừa rồi giỏi như vậy, tôi đặc biệt tưởng rằng cậu ta là thầy của giới thư pháp chứ! Không ngờ tới lại chỉ là một con gà bệnh!"

"Còn không bằng học trưởng Viên Tử Thu viết ra nữa!"

"Phó hội trưởng Lỗ! Giáo huấn cậu ta một chút đi, để cậu ta biết cái giá phải trả cho việc làm nhục thư pháp!"

"Đúng rồi! Phó hội trưởng Lỗ, ông nhanh lên đi..."

"Im ngay!"

Đúng lúc này, vệ mặt Lỗ Hướng Dương đột nhiên kích động lên quát lớn một tiếng, cắt đứt toàn bộ lời những người kia.

"Hửm?"

Tất cả người ở đây đều ngạc nhiên nhìn về phía Lỗ Hướng Dương.

Bọn họ hoàn toàn không rõ, sao Lỗ Hướng Dương đột nhiên lại nổi giận chứ?

" Phó hội trưởng Lỗ, ông sao rồi?"

Trần Vĩnh Lượng ngờ vực hỏi.

Ở bên cạnh, những thành viên khác của hiệp hội thư pháp, cũng đều nghi ngờ mà hỏi: "Phó hội trưởng Lỗ, sao ông lại nhìn chằm chằm vào bộ chữ này vậy? Với bộ chữ này, nhiều nhất chỉ có thể nói là dễ nhìn mà thôi, sao phải nhìn nghiêm túc như vậy?"

Lỗ Hướng Dương không có trả lời bọn họ, mà khuôn mặt nghiêm túc đi tới trước tờ giấy Tuyên Thành, nhìn thoáng qua mặt sau của tờ giấy.

Mười lăm phút sau, hai mắt của ông ta lập tức co rút lại, kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Cái này..."

"Sao vậy Phó hội trưởng Lỗ?" Trần Vĩnh Lượng nghi ngờ hỏi.

Những người khác cũng nghi hoặc mà bắt đầu hỏi thăm.

" Phó hội trưởng Lỗ nhận ra cái gì sao? Chẳng lẽ bộ chữ này còn có huyền cơ nào khác sao?"

"Không phải là tên này cũng là thầy thư pháp chứ? Nhưng thầy thư pháp sẽ không viết ra được kiểu chữ tệ như vậy nhỉ?"

Lỗ Hướng Dương hít sâu một hơi nói: "Cậu ta không phải là thầy thư pháp!"

Nghe Lỗ Hướng Dương nói vậy, Trần Vĩnh Lượng lập tức xì khẽ một tiếng: "Chắc chắn cậu ta không phải là thầy thư pháp rồi! Tuổi của cậu ta mới bao lớn chứ, nếu có thể đạt tới cấp bậc thầy thư pháp, vậy chẳng phải là..."

Lời nói còn chưa dứt, Lỗ Hướng Dương đã nói ra một câu khiến tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm.

"Cậu ta, là bậc thầy thư pháp!"

"Cái gì!"

Nghe Lỗ Hướng Dương nói vậy, toàn bộ người ở đây đề kinh ngạc hô lên.

Bao gồm cả Điền Phức Vi, vô cùng khϊếp sợ mà trừng to mắt.

" Phó hội trưởng Lỗ nói cái gì?"

"Bậc thầy thư pháp? Là cậu ta?"

"Cái này sao có thể! Phó hội trưởng Lỗ, ông là đang nói đùa với chúng tôi hả?"

Mọi người xung quanh đều liên tiếp kêu lên.

Thầy thư pháp và bậc thầy thư pháp, mặc dù chỉ khác nhau một chữ, nhưng nó lại giống như sự khác biệt giữa trời và đất!

Đừng nói Lỗ Hướng Dương, cho dù là hội trưởng Lương Khánh Bình ở trước mặt một bậc thầy thư pháp thì cũng chỉ có thể quỳ gối nịnh nọt!

"Tôi không phải đang nói đùa!"

Lỗ Hướng Dương hít sâu một hơi nói: "Tôi biết chuyện này rất khó để mọi người tin tưởng, cảm thấy quá sức tưởng tượng, nhưng các người nhìn kỹ bốn chữ này xem!"

Nghe Lỗ Hướng Dương nói, mọi người ở hiện trường đều nhìn lại mấy chữ kia của Hà Thời Minh.

Bốn chữ Xuân, Hạ, Thu, Đông.

Nhìn trông có vẻ bình thường, chẳng lạ lẫm gì, nhiều nhất cũng chỉ là dễ coi mà thôi, những thứ khác đều không có chỗ nào nổi bật!

Chỉ có hai người trong hiệp hội thư pháp, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Chữ này... Không đơn giản nha!" Một người đàn ông trung niên trong đó, hoảng sợ nói.

Mọi người xung quanh nghe nói vậy, lập tức khó hiểu hỏi: "Có ý gì? Chỗ nào không đơn giản?"

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi nói: "Các người nhìn bốn chữ này chẳng qua cảm thấy dễ nhìn, nhưng đây có thể đã đạt tới cảnh giới trở lại nguyên trạng! Càng quan trọng hơn là, bốn chữ này đều ẩn chứa ý cảnh! Các người đừng nghĩ nhìn qua rồi thôi, mà phải nhìn chằm chằm vào trong đó! Ví dụ như chữ "Xuân" này, có phải mang tới một loại cảm giác xuân tới tươi đẹp, gió xuất phất qua mặt không?"

Nghe người đàn ông trung niên nói, mọi người ở đây đều nhìn về phía chữ "Xuân" kia.

Chỉ là bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm nhận được chút đặc biệt thôi, nhưng đặc biệt ở đâu thì không nói ra được.

Lúc này, Lỗ Hướng Dương nói: "Cậu em Chu nói không sai, bức chữ này góp lại thành một hệ thống, "Xuân" nhẹ như gió lướt qua mặt, "Hạ" như ánh mặt trời nắng chang chang, "Thu" như gió trên cao oi bức, "Đông" như tuyết trắng mênh mang! Kiểu chữ như này, cùng so với bức chữ của Viên Tử Thu, đơn giản là một cái trên trời một cái dưới đất!"

Vừa nói, vừa cầm bức chữ kia của Viên Tử Thu lên, bỏ vào bên dưới bức chữ của Hà Thời Minh, so sánh một chút.

Hiện tại vừa so sánh, lập tức phân rõ cao thấp!

Vừa rồi, chữ của Viên Tử Thu còn có thể cảm giác khá tốt, nhưng bây giờ so với bức chữ của Hà Thời Minh, lại đột nhiên nhận ra giống như một cái là thật một cái là vẽ loạn mà ra!

"Nhưng bộ chữ này đã rất tốt rồi, cũng không thể nói là Hà Thời Minh đạt tới bậc thầy thư pháp chứ? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi?" Trần Vĩnh Lượng cau mày hỏi.

Ông ta không thể nào muốn tin tưởng, Hà Thời Minh lại là cấp bậc bậc thầy thư pháp!

Đây quả thực là một việc không thể tưởng tượng ra nổi!

Những người khác nghe thấy vấn đề này, cũng rối rít nhìn về phía Lỗ Hướng Dương.

Bọn họ cũng không muốn tin tưởng, tuổi như Hà Thời Minh, người bình thường ngay cả nhập môn thư pháp còn chưa tính, sao có thể là một đời bậc thầy của giới thư pháp chứ?

Lỗ Hướng Dương nặng nề nói: "Giới thư pháp không dùng số tuổi để nói, mà người tự đạt thành thầy! Nếu như các người còn không tin được, vậy thì cứ xem tới đây thôi!"

Vừa nói, vừa lấy tờ giấy Tuyên của Hà Thời Minh tới, lộ ra mặt sau của giấy Tuyên.

"Hít..."

Nhìn thấy mặt sau của tờ giấy Tuyên, mọi người ở đó lập tức vang lên một trận tiếng hít khí lạnh.

Mặt sau của giấy Tuyên, đồng thời in rõ bốn chữ "Xuân, Hạ, Thu, Đông", bút tích có thể được thấy rất rõ ràng!"

Tại giới thư pháp, có một quy định bất thành văn, miễn có hiểu biết nhất định về thư pháp thì đều sẽ biết quy định đó.

Giấy Tuyên viết thư pháp không giống giấy bình thường, tất cả tạo thành từ bảy lớp, mà toàn bộ đều là giấy nhỏ.

Mà bảy tầng giấy nhỏ này tạo thành giấy Tuyên, chính là thứ quan trọng nhất để phân rõ đẳng cấp của người viết thư pháp.

Người bình thường, bình thường chỉ có thể viết tới tầng đầu tiên của giấy, không dùng bao nhiêu mức, cũng không có thể nào xuyên tới tầng giấy thứ hai, trái lại sẽ bởi vì dùng nhiều mực quá thì chữ viết ra sẽ có cảm giác cực kỳ loạn xạ.

Mà ở đây, những người ở Hiệp hội, đa phần cũng chỉ có thể viết chữ của mình xuyên tới tầng thứ hai mà thôi.

Về phần tầng thứ ba, đây mới thực sự là trình độ của thầy thư pháp, không phải người ngoài gọi là "thầy" biết thư pháp, mà thật sự là thầy thư pháp đã luyện tới một trình độ nhất định.

Hiện trường nhiều người của Hiệp hội thư pháp như vậy, chỉ có Lỗ Hướng Dương là có thể làm tới bước này!

Về phần tầng thứ tư của giấy Tuyên, toàn bộ thành phố Lâm An, chỉ có Hội trưởng Lương Khánh Bình của Hiệp hội thư pháp là có thể làm được!

Tầng thứ năm, Lâm An không có người nào có thể làm được, nhìn chung toàn tỉnh, có thể làm được tới bức này cũng chỉ có lác đác vài người mà thôi.

Về phần tầng thứ sáu, toàn tỉnh chỉ có một người!

Mà có thể viết mực thấm tới tầng thứ bảy, nét chữ thư pháp còn cứng cáp, toàn bộ Hoa Hạ cũng chỉ có ba người mà thôi!

Mỗi một người, đều là bậc thầy thư pháp cấp báu vật của Hoa Hạ, giới thư pháp đã tồn tại ở Bắc Đẩu Thái Sơn, bình thường vốn sẽ không ra tay viết chữ, chỉ có lúc giao lưu với nước ngoài mới có thể mời bọn họ rời núi!

Nói đơn giản chút! Ba người này chính là ngoài thư pháp Hoa Hạ thì họ còn là bông ngô đực của giới thư pháp Hoa Hạ!

Mà bây giờ, bộ chữ này của Hà Thời Minh, lại là nét chữ cứng cáp, mực nhiễm tới tầng thứ bảy, mà chữ viết vẫn có thể nhìn thấy rõ!

Càng quan trọng hơn chính là, tất cả đều hoàn thành trước mặt bọn họ, vốn không thể tồn tại khả năng giả vờ nào!

Nói cách khác, thư pháp của Hà Thời Minh, thật sự là cấp bậc bậc thầy, cùng một cấp bậc bậc thầy thư pháp như ba người Bắc Đẩu Thái Sơn ở Hoa Hạ!