Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 124: Ba ngày hà đông, ba ngày hà tây

Văn phòng giám đốc.

Lưu Văn Long đang ngủ bên trong, sau khi nhìn thấy Hà Thời Minh nhanh chóng đứng lên cười xòa nói: “Chào Hà tiên sinh, sao anh có thời gian rảnh mà tới?”

Hà Thời Minh cười ha ha nói: “Đến đây lão Lưu, trên đường tôi mua chút cà chua bi, mùi vị không tệ, tới nếm thử luôn.”

“Không không không, Hà tiên sinh khách sáo, tôi không ăn đâu.” Lưu Văn Long khua tay nói.

“Hử?”

Lông mày Hà Thời Minh nhướn lên, cầm lấy một quả cà chua bi trong đó đút vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Sao thế? Coi thường đúng không? Ghét bỏ?”

“Sao có thể! Tôi ăn! Tôi ăn không được sao!” Lưu Văn Long vội vàng nói.

Năm phút xong.

Lúc Lưu Văn Long ăn một quả cà chua bi trong đó, lông mày nhướn lên nói: “Ơ? Quả cà chua bi này...”

Hà Thời Minh cười ha ha nói: “Ngon không?”

Lưu Văn Long cung kính hành lễ với Hà Thời Minh nói: “Quá là ngon ông chủ!”

Hà Thời Minh cười ha ha vỗ bả vai Lưu Văn Long nói: “Ngoan, có nghĩ tới lừa tiền tôi không?”

“Có lỗi với ông chủ, đều là tôi nhất thời hồ đồ, sau này tuyệt đối sẽ không!” Lưu Văn Long nhanh chóng khom người nói.

“Ha ha, lão hồ ly!” Hà Thời Minh trợn mắt trắng.

Cũng may có quả đầy tớ.

Nếu không không biết lúc nào đoán chừng bị lão hồ ly này hố cho.

Bây giờ không cần lo lắng vấn đề này.

“Lão Lưu à, khách sạn này ông bán bao nhiêu tiền?” Hà Thời Minh cười ha ha nói.

“Ông chủ, chính anh mua anh không biết sao? Toàn bộ hết một tỷ năm trăm triệu!”

Nghe thấy Lưu Văn Long nói vậy, nụ cười trên mặt Hà Thời Minh trong nháy mắt cứng lại.

Mẹ nó!

Một tỷ năm trăm triệu!

‘Hệ thống đầu đề ngày mai’ cũng quá trâu bò, trực tiếp cầm một tỷ năm trăm triệu thu mua một khách sạn năm sao cho anh!

Này trực tiếp đưa một tỷ năm trăm triệu này cho anh không được sao?

Hà Thời Minh đột nhiên cảm thấy trứng đau một trận!

Một tỷ năm trăm triệu đấy!

Lưu Văn Long này lập tức có được một tỷ năm trăm triệu, khó trách khách sạn năm sao cũng không cần, ông chủ lớn cũng không làm!

Mấu chốt là ông già này có một tỷ năm trăm triệu còn có ý đồ với anh!

May mà anh đây có quả ngon cho ông ăn!

“Lão Lưu à, gần đây tình hình kinh tế anh đây eo hẹp, tiền liên nhân viên công ty ông ứng trước đi.” Hà Thời Minh lời nói thành khẩn nói.

Ông có nhiều tiền như thế, không bắt chẹt ông một chút thật sự là có lỗi với ý tốt của ông với tôi!

“Vâng! Không có vấn đề!”

Hà Thời Minh trầm ngâm hai giây, tiếp tục nói: “Mặt khác, chi phí của khách sạn sau này cứ ghi vào phần của ông!”

“Vâng thưa ông chủ! Tôi có tiền!” Lưu Văn Long thật thà nói.

Hà Thời Minh hài lòng cười ha ha.

Hiểu chuyện.

Sau khi tạm biệt Lưu Văn Long liền rời khỏi văn phòng giám đốc.

Đi ra bên ngoài, Hà Thời Minh gọi điện thoại cho Lưu Bảo Toàn, để ông ta sắp xếp một chút chuyện Nhậm Lập Cường thi đại học.

Nhậm Lập Cường đã bỏ học nhiều năm, không tính là học sinh cấp ba bình thường, hơn nữa thi đại học tuần sau bắt đầu rồi, cũng không phải dễ dàng thêm tên vào như thế.

Nhưng mà Lưu Bảo Toàn nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, lập tức bảo đảm nói: “Chỉ thêm một cái tên tham gia thi mà thôi, không có vấn đề! Giao thông tin cá nhân cho tôi, hai ngày nữa tìm tôi lấy chứng nhận thi tiêu chuẩn là được rồi.”

“Cảm ơn chú Lưu!”

“Khách sáo, chúng ta ai cũng giống ai!” Lưu Bảo Toàn nói.

Hai ngày trước Hà Thời Minh có thời gian rảnh, đi tìm Lưu Bảo Toàn giao hợp đồng phân chia cổ phần vàng tương lai cho Lưu Bảo Toàn.

Mặc dù Lưu Bảo Toàn cực lực từ chối nhưng mà cuối cùng Hà Thời Minh vẫn để lại chỗ ông ta.

Bây giờ Lưu Bảo Toàn và anh không chỉ là quan hệ ân nhân đơn giản, mà còn có quan hệ lợi ích cấp độ sâu hơn.

Thêm một cái tên trong danh sách thi đại học mà thôi, đối với Lưu Bảo Toàn mà nói căn bản chỉ chuyện một câu nói mà thôi, cũng không phải gian lận để thi đại học, càng không phải thương lượng cửa sau, chỉ là một cái danh sách mà thôi, không tính là chuyện lớn gì.

Hà Thời Minh cúp điện thoại, gọi điện cho Nhậm Lập Cường, muốn một phần thông tin cá nhân của anh ta sau đó liền gửi qua Lưu Bảo Toàn.

Ban đêm.

Hà Thời Minh nằm dài trên giường, gọi điện thoại cho Vương Kiến Ba, hỏi một chút chuyện tuyển dụng.

Trong điện thoại, Vương Kiến Ba phàn nàn nói: “Đừng nói nữa, không có ai để ý tối, không có ai hết!”

“Không có việc gì, từ từ sẽ tới!” Hà Thời Minh nói.

“Cậu và Điền Phức Vi hôm nay thế nào?”

Hà Thời Minh nhếch mép nói: “Không hẹn được, hôm nay Điền Phức Vi đi học.”

“Nghe anh, không được nóng vội! Hiểu chưa?”

“Hiểu rõ!”

“Cậu hiểu rõ cái rắm! Cúp đây!”

Hà Thời Minh: “?”

Không phải ý trên mặt chữ sao?

Anh mặt mũi tràn ngập nghi vấn gãi đầu một cái, nghĩ hồi lâu cũng nghĩ mãi không rõ ý của Vương Kiến Ba.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau.

Sau khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, lúc toàn bộ cổ phiếu lớn bắt đầu ngã xuống, cổ phiếu vàng lần nữa nghịch thế tăng lên, trở thành cổ phiếu ít được quan tâm bùng nổ hoàn toàn.

Cùng lúc đó, tin tức liên quan tới cổ phiếu vàng tăng cao và các tin tức tốt bay đầy trời.

Còn có vô số chuyên gia đứng ra nghiên cứu nguyên nhân cổ phiếu vàng liên tục tăng cao, cũng chắc chắn sẽ còn tăng lên.

Hà Thời Minh đang ngâm mình trong bể bơi sau nhà, Vương Kiến Ba đột nhiên gọi điện tới, nói: “Lão Hà, ba tên kia muốn bàn lại với chúng ta!”

“Ha ha, nói với bọn họ, tôi thay đổi suy nghĩ rồi! Trước đó mười phần trăm hoàn lại bọn họ không đồng ý, bây giờ tôi yêu cầu mười lăm phần trăm hoàn lại!” Hà Thời Minh nói.

“Hả?”

Vương Kiến Ba bất ngờ nói: “Cậu chắc chứ?”

“Đương nhiên chắc rồi! Ai mà không có tiểu tính tình? Lật lọng cũng không phải chỉ có bọn họ biết chơi! Nói với bọn họ, mười lăm phần trăm, ngày mai không còn con số này!” Hà Thời Minh trả lời.

Giống như không có tiểu tính tình vậy!

Cúp điện thoại.

Vương Kiến Ba lại gọi tới, nói: “Lão Hà, bọn họ nói được! Bảo chúng ta tới chỗ lần trước ký hợp đồng hợp tác, nhưng mà phải đảm bảo hàng cung cấp!”

“Không có vấn đề!”

Hà Thời Minh bò lên từ trong bể bơi.

Sau đó, dùng túi rác đựng ba túi vàng từ trong căn phòng dưới mặt đất, trực tiếp đi tới thương mại Long Đằng.

Vẫn là văn phòng lúc đó.

Vẫn là ba người kia, Phan Đại Hải, Tạ Côn Lâm, Hoàng Tân Sửu!

Nhưng mà lần trước ba người này đều mắt cao hơn đầu, thậm chí ngay cả mắt còn không thèm nhìn thẳng vào Hà Thời Minh và Vương Kiến Ba.

Nhưng lần này thái độ ba người lại quay ngoặt một trăm tám mươi độ.

“Chủ tịch Hà, xin lỗi, trước đó là chúng tôi không đúng, anh xem mười lăm phần trăm hoàn lại này thật sự quá nhiều, chúng ta có thể thương lượng một chút không?” Phan Đại Hải cười làm lành nói.

Tạ Côn Lâm cũng khổ sở nói: “Đúng vậy đấy, nếu không vẫn là mười phần trăm thì sao?”

Mười lăm phần trăm, quả thật là quá nhiều đi.

Vốn dĩ bọn họ có cơ hội ký kết hiệp nghị cân bằng với bọn Hà Thời Minh, một phần trăm hoàn lại cũng không có.

Kết quả bởi vì bọn họ muốn hoàn lại quá nhiều, không đàm phán hợp đồng thành công.

Bây giờ ngược lại tốt rồi.

Không chỉ không có ba mươi phần trăm hoàn lại, còn phải lấy ngược ra mười lăm phần trăm.

Bởi vì chuyện này, ông chủ công ty ba bọn họ đều mắng chửi tới nơi tới chốn bọn họ một trận, thậm chí suýt chút nữa đá bọn họ ra khỏi công ty.

Nếu không, bọn họ cũng sẽ không lo lắng như thế đi tìm Hà Thời Minh bàn bạc chuyện hợp tác.

Hà Thời Minh nghe thấy họ nói vậy, lập tức cười lạnh ha ha một tiếng rồi nói: “Mười lăm phần trăm hoàn lại quá nhiều? Lúc trước mấy người muốn ba mươi phần trăm hoàn lại của chúng tôi cũng không phải nói thế mà?”