Dịch: Phương
***
Trong đại trướng quân Hạ đốt lên ánh nến tĩnh mịch.
"Phi! Người không cho gϊếŧ, vật không cho đoạt, còn muốn chúng ta thả những dân chạy nạn kia thoát đi. Vậy chúng ta tới nơi này làm gì? Không có bất cứ thứ gì! Ngay cả con đàn bà chảy nước cũng không tìm tới." Nam nhân dung mạo cực kì khôi ngô đưa chân đá lăn rượu trên án đài, tùy tiện giận dữ hét.
"Đúng đấy, những năm qua dù chỉ cướp bóc, cũng đủ để chúng ta hảo hảo tiêu sái một hồi, hiện tại thì sao?. Không cho lấy chút xu bạc, không cho ngăn chút dân đen, năm mươi vạn đại quân chúng ta trùng trùng điệp điệp, chẳng phải là muốn uống gió tây bắc ư?"
Có một vị nam tử đứng người lên, trên mặt hắn mang những vết sẹo to to nhỏ nhỏ, tổng cộng hơn mười cái, hiển nhiên là hạng người hung ác trải qua vô số lần đại chiến sinh tử.
"Đúng đấy, Mục Cực kia cũng quá tự cho là đúng, cho rằng mình vẫn là Bắc Cương vương triều Chu sao? Hắn hiện tại chẳng qua chỉ là một vị tướng xin hàng mà thôi!"
Đã có hai người dẫn đầu, rất nhiều tướng lĩnh trong doanh trướng vào lúc đó cũng dồn dập mở miệng ca thán, hiển nhiên trong lòng nhiều người ở đây đều có chút không thoải mái đối với quyết định dạng này.
Chỉ có vị nam tử cả người mang giáp trụ màu đen ngồi ở trên đài cao kia, một tay chống đầu, một tay bưng chén rượu, cười tủm tỉm nhìn đám người, trầm mặc không nói.
"Từng nghe Hoàng đế Lý Du Lâm Đại Hạ quốc là hùng tài ngàn năm khó gặp, đáng tiếc lại nuôi một đám phế vật tầm thường chỉ biết ba tấc ngoài miệng, ba tấc dưới hông." Lúc này ngoài phòng chợt truyền đến một đạo thanh tuyến.
Đám người sững sờ, chỉ thấy rèm che đại doanh bị người đẩy ra từ bên ngoài, một vị nam tử áo trắng ngồi ở trên xe lăn làm bằng gỗ, bị đẩy vào đại doanh dưới ba tên giáp sĩ hộ vệ.
Mục Cực!
Đám người đều là lão tướng giao chiến cùng Đại Chu triều mấy năm, sao có thể không nhận ra người đến, vào lúc đó trong lòng khẽ giật mình, theo bản năng thu âm thanh.
Dù cho biết rõ đối phương không có nửa tấc tu vi, dù cho bên cạnh y chỉ có ba tên hộ vệ, nhưng nhiều năm qua đối phương lưu lại bóng ma cho bọn chúng, vẫn khiến nhóm tốt hung tướng hãn ngày bình thường treo đầu ở trên dây lưng quần, lúc này dưới đáy lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người một cách khó hiểu.
Y đến không thể nghi ngờ đã vượt quá mọi người ở đây đoán trước.
Mọi người trong tràng hiển nhiên cũng không tránh được trong lòng vào lúc đó đều trầm xuống, ánh mắt nhìn nam nhân có chút cảnh giác, lại không tìm được nửa phần khí thế hô to gọi nhỏ như vừa rồi.
Nam tử trên đài cao vào lúc đó ghé mắt quan sát đám người câm như hến, ý cười trên khóe miệng càng sâu.
Gã rốt cuộc đứng người, giơ chén rượu trong tay lên, nhìn về phía vị Bắc Cương vương kia, cười nói: "hóa ra là Mục huynh a, chuyện gì sao có thể cực khổ các hạ đại giá." Nụ cười trên mặt gã cực kỳ nóng bỏng, tựa như quả nhiên là bạn tốt nhiều năm với Mục Cực.
"Ta đến lấy thứ Lý Du Lâm hứa hẹn cho ta." Nam nhân ngồi ở trên chiếc xe lăn ánh mắt bình tĩnh nói. Đôi con ngươi giống như người chết, không có chút rung động nào, trực tiếp nhìn chằm chằm vị nam tử trên đài cao kia, dường như những tướng lĩnh nhìn chằm chằm quanh người mình đều không tồn tại, cũng tựa như vị quốc trụ Đại Hạ quốc Thôi Đình đại nhân này, ở trong mắt y cũng không quá phàm phu tục tử.
Y vốn là như thế, dù cho đao búa sát người cũng chưa từng biến sắc. Y chính là một nam nhân dạng này, trên đời này có lẽ sớm không còn vật nào để cho trong lòng y hiện ra nửa phần gợn sóng. Chí ít, bây giờ còn chưa có.
Quốc trụ Đại Hạ Thôi Đình ở trên đài cao nghe vậy hơi sững sờ, lập tức buông chén rượu trong tay xuống.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn xán lạn như cũ, "việc này a, Mục huynh ngươi xem, dù sao ta cũng chỉ mới tới nơi đây, có rất nhiều chuyện còn chưa kịp thi triển, người dưới tay quả thực không đủ, không bằng chờ thêm chút thời gian, ngươi yên tâm đợi vãn bớt những chuyện quấy rối bên người, ta chắc chắn đưa mười vạn binh mã đến vương phủ của ngươi, không thiếu một người."
Thôi Đình rất là khó xử nói.
"Được." Vốn cho rằng còn phải cò kè mặc cả một phen, nhưng ai ngờ Mục Cực lại cực kì sảng khoái, khẽ gật đầu.
Nhưng còn không đợi vui mừng nổi lên khuôn mặt Thôi Đình, thanh âm như một bãi nước đọng của Mục Cực liền vang lên lần nữa.
"Ba ngày." Y nói như thế.
Thanh âm bình tĩnh như trước, yên lặng không giống như đang thương nghị, càng giống như đang truyền đạt mệnh lệnh với cấp dưới của mình.
Nụ cười trên mặt Thôi Đình vào lúc đó bỗng nhiên thu lại.
"Mục huynh nói như vậy, có phải quá không thương cảm huynh đệ hay không?" Thôi Đình cũng không phải đèn đã cạn dầu, năm đó quát tháo phong vân ở đông cảnh Đại Hạ, để cho vương tôn quý tộc Trần quốc hoảng sợ không chịu nổi một ngày, cuối cùng vẫn không thể không bắt đầu dùng cựu thần đã vứt bỏ nhiều năm - Mông Khắc. Những năm này lăn lộn tại Đại Hạ triều mặc dù để cho Thôi Đình khôn khéo hơn một chút, nhưng thực chất bên trong vẻ chơi liều này lại chưa bao giờ tán đi.
Tướng lĩnh chung quanh vào lúc đó nghe vậy, cảm nhận được vẻ tức giận trong lời nói của thống soái nhà mình, dồn dập đứng người lên, đao kiếm bên hông ra khỏi vỏ ba phần, trong doanh trướng lập tức lạnh xuống.
Mà ba vị hộ vệ sau lưng Mục Cực hiển nhiên cũng không phải kẻ vớ vẩn, lúc này dồn dập lộ ra trường kiếm bên hông riêng phần mình, đỏ mắt cảnh giác nhìn đám người.
Mắt thấy bầu không khí trong doanh trướng bắt đầu cung giương kiếm chỉ, vị nam nhân sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên chiếc ghế kia lại đưa tay ra, ra hiệu hộ vệ sau lưng thu hồi đao kiếm của mình. Mặc dù ba người có chút chần chờ với lệnh này, nhưng trong lòng bọn họ vị Bắc Cương vương này từ xưa đến nay cực kỳ uy tín, bởi vậy bọn họ rốt cuộc vẫn dồn dập thu hồi đao kiếm trong tay mình, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú lên đám người, không có chút lười biếng nào.
Thôi Đình ngồi trên đài cao thấy thế, sắc mặt vốn lạnh xuống cũng tái xuất ra ý cười.
"Các ngươi làm cái gì vậy? Dám động tay đối với Bắc Cương vương? Còn không mau buông xuống!" Gã giận dữ hét như thế, những tướng lãnh kia sao dám ngỗ nghịch ý tứ của gã, dồn dập hậm hực thu hồi đao kiếm ngồi xuống vị trí của mình.
Lúc này Thôi Đình mới cười ha hả nhìn về phía Mục Cực, nói: "Mục huynh, những thằng nhãi con này vốn quen lỗ mãng rồi, ngươi chớ có để ý."
Lời này hiển nhiên là có vẻ xin lỗi, nhưng trong giọng nói rốt cuộc có bao nhiêu ý xấu hổ, vậy rất đáng giá để thảo luận rồi.
"Thế nhưng ngươi muốn ta triệu tập mười vạn lính trong ba ngày, thực sự vẫn quá khó để làm, không bằng như thế này, ba tháng, ngươi xem như thế nào, sau ba tháng tại hạ tất nhiên sẽ cung kính đưa mười vạn binh mã đến trên tay ngươi."
"Ba tháng quá lâu, ta không chờ được lâu như vậy." Mục Cực lắc đầu, lập tức vươn tay mình, năm ngón tay mở ra, nói: "năm ngày."
"Chuyện này..." Thôi Đình lập tức mặt lộ vẻ khó xử, nhưng trong con ngươi giảo hoạt như hồ ly kia, lại hiện rõ ý tưởng chân thật trong lòng gã giờ phút này.
"Lý Du Lâm là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, hắn muốn là nhất thống thiên hạ, lập lại thịnh cảnh cương vực Đại Sở, vạn nước triều bái. Bây giờ đã có Ký châu thì Đại Hạ tiến có thể công lui có thể thủ. Chắc hẳn sau khi ổn định thế cục Ký châu, bước kế tiếp chính là đại binh xuôi nam, thẳng đến Trường An." Mục Cực ngồi ở trên xe lăn thu hết bộ dáng của Thôi Đình vào mắt, y há miệng ra lần nữa, thanh tuyến yên lặng, êm tai mà nói."Mà Thôi quốc trụ muốn làm công thần khai cương thác thổ kia, Lâm Thủ thành Đại Hoàng không phải là một cây gai nghẹn ở cổ họng quốc trụ?."
Lời này không thể nghi ngờ đâm trúng chỗ đau của Thôi Đình, nam nhân trên đài cao kia lập tức thu hồi vẻ làm khó trên mặt, nghiêm nghị nhìn Mục Cực, chờ đợi câu chốt của vị Bắc Cương vương này.
Mà trong con ngươi xưa nay yên lặng không chút sợ hãi của Mục Cực chợt hiện ra một vẻ âm lãnh.
Bờ môi gần như không màu máu của y chậm rãi mở ra.
Trầm giọng, nói: "năm ngày, ngươi cho ta mười vạn binh mã."
"Ta se giúp ngươi nhổ cây gai này."