Diệp Thị.
Chuyện Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc vẫn không có tiến triển. Nhiều lần Diệp Thị tiến hành hạng mục, bất ngờ phát giác ra, công ty và Đường thị hợp tác cũng xuất hiện vấn đề, mà những thứ này trước đây là do Lưu Duệ Hàng phụ trách. Sau khi Lâm Thanh Âm tìm người thay thế, anh ta cũng nhân tiện trốn được trách nhiệm, đồng thời chuyển thẳng tới Đường thị. Đợi đến khi hiểu được tất cả đều là âm mưu thì đã quá muộn. Mà sau khi Diệp Thiệu Kỳ gặp chuyện không may, cho dù Lưu Duệ Hàng biết chuyện này là một âm mưu, nhưng vì báo thù cũng sẽ đứng về phía của Đường Sâm. Lúc này đột nhiên Diệp Dịch Lỗi hoài nghi, sự việc của cô có phải cũng là do Đường Sâm làm không? Như vậy có thể ung dung mà ly gián tình cảm vốn đã yếu ớt giữa bọn họ, nhân cơ hội phá hủy Diệp Thị và trả thù nhà họ Diệp. . . .
"Giám đốc! Tôi nghĩ chuyện này chỉ có thể báo cảnh sát giải quyết. Chúng ta không tra được thông tin gì của Đường Sâm vậy, ‘ bọn bắt cóc ’ lại trì hoãn không nói chuyện gặp mặt, tôi sợ càng kéo dãi thì àng bất lợi với Phó tổng giám đốc."
"Hôm nay tôi sẽ hẹn gặp Lưu Duệ Hàng một lần, cậu chờ tin tức của tôi."
Diệp Dịch Lỗi đứng dậy. Có lẽ. . . .Anh đã hiểu sai ý chúng. Có lẽ mục đích của bọn chúng không phải là tiền chuộc, mà chỉ là để trì hoãn thời gian mà thôi. Ba còn ở trong tay bọn chúng thêm một ngàylà thêm một ngày phải chịu hành hạ, mà bọn họ cũng thêm một ngày đau khổ và lo lắng. . . .
Bệnh viện.
Cơ thể của Băng Ngưng đã khôi phục như bình thường. Diệp Dịch Lỗi muốn Văn Tuấn bắt tay vào chuẩn bị cho việc Băng Ngưng rời khỏi nước. Đối với tất ca chuyện này, Băng Ngưng không có bất kỳ ý kiến gì, giống như tất cả mọi thứ đều không có ý nghĩa gì với cô.
Khi xuất viện, Lâm Thanh Âm tới đón Băng Ngưng. Vì lỗ tai không nghe được nên hai người cũng không giao tiếp gì, thậm chí không còn thân mật giống như trước đây. Mặc dù Lâm Thanh Âm vẫn đi bên cạnh cô, nhưng cũng không nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt nữa. Giờ phút này, người trước mắt đối với cô mà nói, chỉ giống như một người nộm, thậm chí giống như một quả bom không hẹn giờ nổ. . . .
"Mẹ! Con muốn đi gặp một người bạn!" Trên đường về, Băng Ngưng nói với Lâm Thanh Âm.
". . . . Ừ, được! Vậy con nhớ về sớm, không nên chơi quá muộn, nhớ chưa?" Không ngờ Lâm Thanh Âm cũng không có hỏi Băng Ngưng đi nơi nào, liền đồng ý với lời nói của Băng Ngưng.
"Được!" Băng Ngưng nhìn bà gật đầu một cái. Thật ra thì. . . . Cô không hề gặp bạn bè. Joy đi thăm cha mẹ cô ấy rồi, Dương Tư Thần không rõ tung tích, Tư Đồ Mạch. . . . Căn bản là tính kế với cô. Bây giờ,cô đâu còn có bạn bè, chỉ là muốn ra ngoài đi một chút mà thôi.
Bởi vì tai không nghe được, Băng Ngưng luôn chú ý bên cạnh. Thật ra có rất nhiều lúc, nguy hiểm không phải mình chú ý là có thể tránh được. . . . Mà khi cô bước xuống từ trong xe thì tất cả cũng đã không còn nắm trong lòng bàn tay của mình nữa rồi. . . .
Cô đi trên đường nhưng không có nhận thấy được vẫn có một người vãn luôn đi theo phía sau của cô. Trong lòng của Băng Ngưng có chút loạn. Gần đây trong đầu của cô luôn hiện ra trân hỏa hoạn năm đó, tiếng la hét của ba mẹ, đốt cháy, tiếng nổ, còn có việc bản thân vẫn không nhìn thấy rõ bóng lưng kia cũng bắt đầu dần rõ ràng. Trong lúc nhất thời không thể kết luận người đó là người nào, nhưng là cô biết đó là bóng lưng của một người phụ nữ. Rốt cuộc người phụ nữa kia là ai, tại sao lại không quan tâm tới bọn họ, làm sao cô ta có thể xuất hiện ở đó . . . .
Có lẽ, Lưu Duệ Hàng biết chút gì đó. Anh ta đã nhiều lần nhắc nhở mình như vậy, có phải mình nên tìm anh ta hỏi một chút không. . . . . .
Diệp Dịch Lỗi hẹn Lưu Duệ Hàng để gặp mặt, không ngờ anh ta lại không mở miệng từ chối. Anh tưởng là vì chuyện đó mà sẽ bị Lưu Duệ Hàng làm khó anh một phen.
"Tôi không ngờ anh thoải mái đáp ứng như vậy."
"Tôi chỉ muốn xem bộ dáng chật vật hiện tại của cậu." Lưu Duệ Hàng cười.
"Ông ngoại tuổi đã cao rồi, vừa lo lắng cho con gái, lại phải lo lắng cho con trai, công ty lại bị cậu làm ra như vậy.Sau này, cậu muốn ông phải làm thế nào yên tâm mà giao công ty lại cho cậu." Lưu Duệ Hàng mỉm cười giễu cợt.
"Không phải nhìn thấy việc này đều khiến anh và Đường Sâm vui lòng sao!" Diệp Dịch Lỗi nhíu mày.
"Vậy thì sao?" Lưu Duệ Hàng cười: "Thay vì ở đây đấu đá với tôi, tốt hơn là cậu suy nghĩ một chút làm thế nào sau này. Với thực lực của Đường thị, muốn lật đổ Diệp Thị chỉ là vấn đề thời gian, còn có. . . . . . Năm đó hỏa hoạn của nhà họ Lạc, tội phóng hỏa gϊếŧ người cũng không phải là chuyện đùa, quan trọng nhất là Băng Ngưng biết được tất cả sẽ hận chết các người!"
"Hôm nay tôi tìm anh, chỉ hỏi anh một vấn đề, ba tôi có phải là ở trong tay của Đường Sâm không."
"Em họ!Việc này cậu đã làm khó tôi rồi. Mặc dù Đường Sâm với tôi cũng được coi như chỗ quen biết, nhưng chuyện lớn như vậy, làm sao ông ta sẽ nói cho tôi biết chứ?"
"Anh có biết Đường Sâm là ai không?" Diệp Dịch Lỗi lạnh giọng hỏi.
"Ông ta là ai có quan hệ gì với tôi!" Lưu Duệ Hàng không hiểu.
"Đường Sâm và nhà họ Diệp có thù oán, tất cả việc này căn bản là ông ta xếp đặt, ngay cả chuyện của cô cũng có thể là ông ta thiết kế."
"Ồ!" Lưu Duệ Hàng giống như nghe thấy chuyện cười.
"Đây là cậu đang gấp gáp muốn gỡ tội cho mẹ cậu sao?" Anh ta hỏi: "Mẹ cậu là người thế nào, không phải là cậu rõ ràng hơn so với ai khác sao? Bà ấy hại cả một nhà họ Lạc, lại nhận nuôi đứa trẻ mồ côi nhà họ Lạc, cậu cũng không hoài nghi động cơ của bà ấy sao? Bị bà ấy nhận nuôi, kết quả là chị em nhà họ Lạc, một chết một tàn tật . . . . ."
"Tai của Băng Ngưng là có cơ hội chữa khỏi . . . . . ." Anh bỗng nhớ tới lời nói của Tư Đồ Mạch, đột nhiên nắm chặt quả đấm.
"Đủ rồi!" Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng quát: "Tôi chỉ hi vọng anh thành thật trả lời tôi một câu. Ba tôi có phải ở trong tay các người hay không!"
"Lời này của cậu hỏi không phải rất kỳ quái sao?" Lưu Duệ Hàng nhíu mày.
"Nếu như tôi hỏi Lâm Thanh Âm, bà ấy có phải là người hại nhà họ Lạc tan cửa nát nhà hay không, bà ấy sẽ nói thật sao?" Lưu Duệ Hàng không trả lời mà hỏi lại khiến cho Diệp Dịch Lỗi phẫn nộ đến cực điểm.
"Tôi có một phần tài liệu, hi vọng anh xem một chút!" Diệp Dịch Lỗi đem đồ vật để lên bàn nói; "Tuy là chúng ta nói máu mủ, thân tình thì rất kỳ quái, nhưng nói cho cùng, thứ này không thể cắt đứt được. Nếu như chuyện của cô thật sự có liên quan đến chúng tôi thì không nói, nếu như chúng tôi chỉ là người bị lợi dụng để ly gián, đến lúc đó để cho kẻ địch ngư ông đắc lợi . . . . ."
"Trình độ ngụy biện của cậu quả nhiên là, mẹ kiếp, chân truyền." Anh ta cười.
"Diệp Thị của nhà họ Diệp, tôi họ Lưu, cậu nói xem. . . . Sống chết của nó có quan hệ gì với tôi? Tôi rất bận, nếu sau này vẫn còn nói chuyện này, tôi hi vọng cậu đừng tiếp tục làm phiền tôi, ồ! Đúng rồi." Lưu Duệ Hàng cười nhắc nhở: "Nhưng dù sao cậu cũng đừng báo cảnh sát, bởi vì. . . . Tốc độ dao của bọn bắt cóc khẳng định nhanh hơn so với cảnh sát, đúng không?"
Lúc anh ta đứng dậy, trong điện thoại hiển thị một thông báo. Liếc mắt nhìn, anh ta nhíu mày.
"Em họ! Tiểu Ngưng nhi hẹn gặp tôi!" Anh ta hả hê nói.
"Cái gì?"
"Hôm nay là ngày cô ấy xuất viện đi!" Lưu Duệ Hàng cười.
"Không biết có phải là cô ấy nhớ tôi không đây?" Anh ta nói lời cợt nhả.
"Hay là. . . . Trong lòng cô ấy sinh nghi rồi? Rốt cuộc cô nhóc cũng bắt đầu tin tưởng lời của tôi, thật là đáng mừng đây!" Anh ta hả hê thu hồi điện thoại di động rồi nói: "Muốn tôi nói cho cô ấy biết sự thật sao?"
"Cô ấy ở đâu?" Diệp Dịch Lỗi giận tím mặt.
"Tại sao tôi phải nói cho cậu biết!" Lưu Duệ Hàng nhíu mày.
"Người mà em họ Ngưng nhi muốn gặp là tôi." Anh ta vừa nói vừa xoay người đi ra: "Đừng theo tôi đấy."
Trong lòng Diệp Dịch Lỗi tràn đầy tức giận, làm sao có thể nghe lời của anh ta. Một mặt anh lo lắng Lưu Duệ Hàng sẽ mượn cơ hội vu oan, mặt khác cũng lo lắng anh ta sẽ tổn thương Băng Ngưng.
Diệp Dịch Lỗi đi theo phía sau xe của Lưu Duệ Hàng, hai người đi đường thật giống như đang đi đua xe. Không biết xảy ra bao nhiêu va chạm và ma sát, cuối cùng xe của Lưu Duệ Hàng mới dừng lại. Đối với chuyện này, ở trong lòng của Lưu Duệ Hàng cũng là có chút khó hiểu, Băng Ngưng vậy mà lại chủ động tìm anh ta. Ngưng nhi, nếu em đã chủ động tới tìm, vậy anh cũng sẽ không che giấu nữa. Nếu như làm em thấy khổ sở, anh chỉ có thể xin lỗi, nhưng mà. . . . Tiện thể anh sẽ báo thù cho em.
Nhưng. . . . Khi hai người đến nơi hẹn lại không nhìn thấy Băng Ngưng. Không thấy được Băng Ngưng, đột nhiên ở trong lòng của Diệp Dịch Lỗi lo lắng mơ hồ. Băng Ngưng không ở nơi này thì chỉ có thể xảy ra hai khả năng, một là Lưu Duệ Hàng đang đùa anh, khả năng còn lại. . . . Chính là Băng Ngưng đã xảy ra chuyện.
"Diệp thiếu, Lưu thiếu! Hai người tới đây có việc gì?" Quản lý đại sảnh nhìn thấy hai người cùng xuất hiện vội vàng tiến lên hỏi.
"Có nhìn thấy vị hôn thê của tôi ở đây không?" Diệp Dịch Lỗi vội vàng hỏi, vẻ mặt khi nhìn quản lý có chút không che giấu được hốt hoảng.
Vị hôn thê nào? "Ách. . . . . . Lạc tiểu thư sao?" Quản lý suy nghĩ một chút nói: "Khi đó hình như có một người con gái nhìn rất giống Lạc tiểu thư ngồi ở chỗ này, nhưng mà lúc gọi cô ấy thì cô ấy không có trả lời. Sau đó, nghe nói thân thể cô ấy không thoải mái, nên có người đưa cô ấy lên trên nghỉ ngơi. Người kia nói là bạn của cô ấy."
Nghe thấy điều này, trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Dịch Lỗi thay đổi mấy lần.Không có trả lời ư? Căn bản là cô ấy không nghe được. Nguy rồi.
"Lập tức đi tra cho tôi cô ấy ở tầng mấy."
Sự việc đột ngột chuyển hướng, ngay cả Lưu Duệ Hàng cũng cảm thấy bất ngờ. Trong lúc mơ hồ, anh ta giống như cảm thấy đằng sau có một âm mưu. Phía quầy lễ tân thật sự đã tra được số phòng. Là dùng chứng minh thư của Băng Ngưng để đăng ký . . . . .
Băng Ngưng! Trái tim của Diệp Dịch Lỗi như bị treo lơ lửng, ngàn vạn lần không được có chuyện. . . . Diệp Dịch Lỗi lao ra từ trong thang máy.Vì quá mức gấp gáp nên suýt nữa ngã xuống, không kịp đợi quản lý đến mở cửa cho bọn họ, anh đã đoạt lấy thẻ để mở cửa phòng trước.
Đinh.
Theo cửa mở ra, trái tim của Diệp Dịch Lỗi cũng như treo lên. Ngưng nhi, không được xảy ra chuyện gì, không được . . . . Cửa phòng mở ra, anh nắm chặt thành nắm đấm đi vào. Nghe thấy tiếng thở dốc không bình thường ở bên trong, trong nháy mắt trong lòng của Diệp Dịch Lỗi liền bùng lên ngọn lửa.
"Ngưng nhi. . . . . ." Diệp Dịch Lỗi chạy vào, anh thề nếu có người dám động vào cô, nhất định anh sẽ làm thịt tên kia ngay tại chỗ.
Băng Ngưng ngồi dưới đất, quần áo xộc xệch, mở rộng. Cô vẫn ngồi như vậy, không ngừng xé rách quền áo của mình. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ bừng, toàn thân nóng ran như muốn bốc cháy lên. Nhìn bóng người ở trước mắt, cô gắng sức phân biệt, là anh sao? Hay là bản thân nhìn nhầm rồi.
"Ngưng nhi!"
Ở trong giới thượng lưu phức tạp này đã lâu, hiển nhiên anh biết đây là tình huống gì.Anh chạy đến bên cạnh Băng Ngưng, còn chưa kịp đỡ cô dậy, Băng Ngưng đã nhào tới ôm anh thật chặt.
"Anh Dịch Lỗi. . . . ." Cô nhỏ giọng gọi, bởi vì tác dụng của xuân dược mà âm thanh mềm mại như nước.
Băng Ngưng dùng một chút ý chí còn sót lại của mình cố gắng kiềm chế, nhưng khi vừa chạm vào anh thì mọi thứ giống như vô dụng. Cô không tự chủ được liền hôn anh, xé rách quần áo của hai người.Trái tim của Diệp Dịch Lỗi đập thình thịch, đột nhiên anh sợ, nếu như mình không tới, vậy có phải hiện tại cô sẽ bị Lưu Duệ Hàng. . . . . .
Băng Ngưng bị hạ thuốc, sau đó Lưu Duệ Hàng đến báo tin tức cho Băng Ngưng. Tất cả thời gian đều vừa vặn như vậy . . . .
"Anh Dịch Lỗi, anh Dịch Lỗi. . . ."
Băng Ngưng nhiệt tình không để cho anh có thời gian tỉnh táo suy tính. Đối mặt với sự chủ động của người mình yêu, làm sao anh có thể thờ ơ được. Chỉ là, Ngưng nhi, chờ em tỉnh táo rồi, liệu có trách anh không. . . . . .
Lúc Lưu Duệ Hàng tiến vào, nhìn một màn nóng bỏng này liền nhíu mày. Nhưng mà anh ta vẫn thức thời đi ra ngoài, Ha! Thật đúng là buồn cười, chỉ thiếu chút nữa thì đã để cho người ta tính kế rồi. Lúc anh ta đang tự hỏi xem người nọ là ai, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua ở phía xa .