“A!”
Hai đầu gối va mạnh lên tảng đá, Thẩm Y Nhiên đau tới mức nước mắt chảy ra.
Tần Chí làm bộ làm tịch chạy vội tới, giọng điệu tràn ngập khẩn trương: “Sao không cẩn thận như vậy? Va vào đâu rồi?”
Thẩm Y Nhiên cảm thấy xương bánh chè của mình như vỡ vụn, quỳ trên tảng đá khom lưng, gương mặt trắng bệch.
Tần Chí đỡ cô ngồi lên tảng đá, vén sườn xám kiểm tra đầu gối của cô.
Thẩm Y Nhiên thấy thế vội vàng kéo sườn xám xuống, cảm thấy như vậy không thích hợp.
Tần Chí nhìn cô: “Đều đã là lúc nào rồi, con còn băn khoăn nhiều như vậy? Hơn nữa nơi này không có người khác…”
Thẩm Y Nhiên cười gượng, nhìn xung quanh một lát, trong lòng vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Tuy không có người ngoài ở đây, nhưng thân phận vẫn còn đó!
Cô nam quả nữ ở trên con đường nhỏ bị người ta nhìn thấy, có miệng cũng không thể nói rõ.
Thẩm Y Nhiên nghĩ tới thất thần, khi định mở miệng từ chối lần nữa, không ngờ tới Tần Chí đã vén sườn xám lên.
Hắn dán sát thật gần, hơi thở nóng bỏng phả lên chỗ đau xót.
Thẩm Y Nhiên cứng đờ, lời vừa định nói ra bị kẹt trong miệng.
Trong lòng có chút khẩn trương, Thẩm Y Nhiên nhìn bốn phía, một tay muốn kéo sườn xám xuống.
Nhưng mà Tần Chí lại vươn tay đè tay cô xuống, giọng điệu chân thật đáng tin: “Đừng nhúc nhích!”
Thẩm Y Nhiên trố mắt nhìn Tần Chí, hắn lấy di động trong túi ra.
Bật đèn pin, Tần Chí thấy đầu gối của cô đỏ tươi, miệng mấp máy, không thấy chút áy náy nào.
“Có thể tự mình đi không?”
Rõ ràng là Tần Chí biết rõ còn cố hỏi, Thẩm Y Nhiên bị thương không nhẹ, nếu tự đi trở về, có lẽ chưa tới mười ngày nửa tháng sẽ không xuống giường được.
Thẩm Y Nhiên kéo sườn xám của mình xuống, muốn nói lại thôi.
Tần Chí xoay người lại, quay lưng về phía cô: “Đi lên, cha cõng con trở về.”
Thẩm Y Nhiên nhìn lưng dày rộng của Tần Chí lại sửng sốt.
“Cha, như vậy không thích hợp.”
“Con ngoại trừ nói không thích hợp, còn có từ khác không?”
Thẩm Y Nhiên nắm chặt khăn tay trong tay, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Người trước mặt là cha chồng của mình, hắn cõng mình trở về không hay lắm.
Bước qua bước khảm trong lòng kia, Thẩm Y Nhiên nói: “Cha, con gọi điện cho thím Vương.”
Tần Chí há miệng, chậm rãi đứng dậy: “Như vậy cũng được!”
Thẩm Y Nhiên thấy thế nhẹ nhàng thở ra, nhìn khăn trong tay, bất ngờ nhớ tới khi ngã sấp xuống di động rơi ra ngoài.
“Cha, di động của con bị rơi mất, có thể làm phiền cha tìm giúp con được không?”