Cho Tôi Ăn No

Chương 15: Tôi không thèm để ý cô

Hạ Tử Vân một mình trở lại ghế ngồi, qua một lúc mới hoàn hồn.

Rốt cuộc hắn tức giận cái? Cô có bạn trai hay không có bạn trai, hẹn hò hay không hẹn hò, làʍ t̠ìиɦ hay không làʍ t̠ìиɦ căn bản không liên quan đến hắn.

Hắn chỉ là___

Chỉ là cảm thấy cô rõ ràng thích hắn, nhưng lại là hắn tự mình đa tình.

Làm sao có thể sai chứ, cô rõ ràng___

Thật sự là ghét hắn ồn ào, nên đã bỏ thuốc hắn? Vậy lần trước tại sao thủ da^ʍ cho hắn chứ, hắn uống say, cô bỏ mặc hắn không được sao?

Hắn cảm thấy giống như bị cô đùa giỡn một trận.

"Xuy!"

Hắn "xuy" một tiếng, ném Hạ Tịch ra khỏi đầu, cô là cái gì chứ, người vừa xấu tính cách vừa kỳ quái, ném vào trong một đám người hắn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, cô cũng không đáng để hắn tốn công tức giận.

Suy nghĩ như vậy, tâm tình hắn mới bình tĩnh trở lại.

____

Bởi vì ồn ào một trận như thế, ngày chủ nhật hôm sau Hạ Tịch dứt khoát không qua giảng bài cho Hạ Tử Vân.

Cô cũng có chút bối rối, tại sao Hạ Tử Vân phải như vậy? Nếu giống như cô nghĩ, là vì tranh thủ thêm nhiều thời gian để thao nữ sinh, vậy tại sao phải chiếm luôn ngày thứ bảy của cô? Ngày thứ bảy hắn vốn dĩ được nghỉ học, muốn thao nữ sinh thì trực tiếp mang về nhà là được rồi, còn cần phải kéo cô đến dự thính?

Thật sự vì học tập? Nếu hắn thật sự vì học tập, cô cũng có thể phối hợp dạy kèm cho hắn từ thứ hai đến chủ nhật, cô đã trải qua thời gian cấp ba ma quỷ, nên loại cường độ này đối với cô mà nói cũng có thể chịu đựng, mỗi tuần tăng thêm thời gian thu nhập của cô cũng gấp bội, cô cũng có thể trở thành phú bà rồi, cho dù vì tiền cô cũng có thể nhẫn nhịn.

Nhưng hắn, là sao? Giống như đang dùng tiền mua thời gian của cô, muốn kiểm soát cô.

Hơn nữa, tại sao hắn phải nói ra những lời nghe giống như "ghen tuông" vậy chứ? Chẳng lẽ hắn đang ghen?

Suy nghĩ một lúc lại cảm thấy tuyệt đối không thể nào, hắn làm sao có thể ghen, cô khác xa với gu thẩm mỹ của hắn, lần đầu tiên gặp mặt hắn liền chê cô xấu xí, chính hắn cũng không ít lần nói cho dù cô thích hắn, hắn cũng không có khả năng đáp lại cô, thỉnh thoảng còn "yêu thích" giễu cợt cô.

Mấu chốt của vấn đề có thể là ở đây, đại thiếu gia này vốn dĩ cho rằng cô thích hắn, kết quả cô thật sự đúng là không thích hắn, có lẽ loại trái ngược này rất không hợp ý của hắn.

Thật là ___ Không nói được.

____

Thứ hai cô cũng không đến Tử Dương Thượng Uyển.

Hạ Tử Vân cũng không liên lạc với cô.

Tiền học phí dạy kèm chủ nhật và thứ hai, Trữ nãi nãi cũng gửi đầy đủ cho cô, ban đầu cô một chút cũng không nhận, nãi nãi còn rất thắc mắc tại sao cô không nhận, nên thúc giục cô tiếp nhận, cô liền biết Hạ Tử Vân không nói chuyện hai người cãi nhau cho nãi nãi, e rằng công việc này vẫn có thể tiếp tục, cô vẫn nhận được khoản tiền này.

Qua ngày thứ ba, đến ngày thứ tư, Hạ Tử Vân gửi Wechat cho cô, 【Hôm nay qua dạy học cho tôi.】

Hắn chủ động liên lạc với cô, chút tức giận còn sót lại trong cô cũng tan biến, không phải ngày đầu tiên cô nhìn thấy tính ấu trĩ của hắn, cho nên cô cũng không thèm tính toán với hắn.

Cô vừa mới cho rằng sự ấu trĩ của hắn cũng chỉ có như thế, vậy mà, hắn lại đổi mới cách nhận thức của cô.

Buổi tối, cô đến, vừa mở cửa lớn, từ trong phòng Hạ Tử Vân truyền đến âm thanh làʍ t̠ìиɦ bang bang bang và những câu nói quen thuộc "Mẹ kiếp! Sảng quá!" "Chậm một chút, em không được rồi a..." chui vào lỗ tai cô.

Hạ Tịch: "..."

Vì vậy, không phải gọi cô đến để dạy học, mà là khiến cô nghe thấy tiếng trong phòng?

Cô đại khái có thể đoán được ý nghĩ trong lòng hắn: Nhìn sơ qua những hành vi của tôi có vẻ giống như ghen tuông, nhưng chỉ là tôi khó chịu với cô, không phải thật sự ghen, tôi căn bản không thèm để ý cô, cô cứ nhìn tôi thao các nữ sinh khác còn sảng khoái hơn mãnh liệt hơn.

Hạ Tịch không nói nên lời, đi vào phòng sách nhỏ, hôm nay cô không chuẩn bị sẵn tai nghe, cô chỉ có thể lấy giấy vệ sinh xé ra, cuộn tròn nhét vào lỗ tai, hiệu quả không tốt lắm, những âm thanh đó vẫn có thể nghe thấy, cô lấy điện thoại di động mở một bộ phim kinh dị nước ngoài chưa xem xong, hy vọng tình tiết vở kịch đặc sắc có thể khiến cô đắm chìm trong đó, để quên đi những âm thanh dâʍ đãиɠ kia.

Hôm nay hắn kết thúc rất sớm, trước đây hắn sẽ không rời khỏi phòng cho đến khi chơi được hai giờ.

Cô đến lúc bảy giờ, khoảng tám giờ hắn mới đưa nữ sinh đi tắm rửa, sau đó lau khô tóc đi qua gõ cửa phòng sách nhỏ.

Đương nhiên, không loại trừ khả năng bọn họ đã làʍ t̠ìиɦ một khoảng thời gian trước khi cô ấy đến.

"Ra ngoài học bài." Hắn nói với cô ở bên trong.

Hạ Tịch ném giấy vệ sinh bên trong tai, cầm cặp sách của mình, đi ra ngoài.

Hắn ngồi trên ghế trước bàn ăn, tóc đã khô gần hết, hắn tiện tay ném khăn mặt lên bàn, dùng tay vén tóc qua đỉnh đầu hai lần, nhìn về hướng cô cách hắn ba thước, "Đứng làm gì?"

Người đàn ông vừa mới phát tiết, đã tắm rửa, nhưng mùi vị dâʍ ɖu͙© trên người dường như vẫn chưa tản hết, Hạ Tịch cảm thấy... có một chút nóng.

Cửa tiểu huyệt phía dưới hình như có hơi ẩm ướt, cảm giác có chút nhầy nhụa.

Đã nửa tháng kể từ lần trước cô thuê phòng làʍ t̠ìиɦ với Tạ Dần Thành, đến bây giờ cô lại đói rồi.

Nhẫn nhịn sự khác thường trong cơ thể, cô đi đến ngồi trước mặt hắn, từ trong cặp sách lấy ra một cuốn tập ghi chép, "Tôi nhớ lần trước chúng ta giảng đến sự tổng hợp và phân giải của các lực vật lý___" Từ trong một chồng sách trên bàn cô rút ra một cuốn sách giáo khoa và một cuốn bài tập vật lý, "Bài tập tôi yêu cầu cậu làm, cậu đã làm chưa? Những phần này chắc hẳn rất dễ___"

"Hạ Tịch, bạn trai cô trông như thế nào, cô có hình của hắn không? Cho tôi xem một chút?"

Hắn dùng ngữ khí rất bình thường mang theo một chút thương lượng, không có kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng không có tự đại như "Lão tử là thiên hạ đệ nhất, các ngươi được coi là gì", ngược lại Hạ Tịch cũng không biết làm sao từ chối.

Hình của Tạ Dần Thành cô không có, nhưng ảnh đại diện Wechat của anh chính là bản thân anh, Hạ Tịch liền lấy điện thoại ra mở Wechat, nhấn vào cuộc trò chuyện với Tạ Dần Thành, mở ảnh đại diện của anh, xoay điện thoại đặt đến trước mặt Hạ Tử Vân, "Này."

Học diễn xuất, lăn lộn trong giới giải trí, nhan sắc của Tạ Dần Thành thực sự không thể chê, Hạ Tử Vân nhìn, thản nhiên gật gật đầu, "Cũng khá đẹp trai."

Ngón tay hắn vô tình bấm vào bức ảnh một cái, bức ảnh thu nhỏ lại, hắn liếc nhìn hai đoạn cuối cùng trong cuộc đối thoại của bọn họ, Hạ Tịch hỏi Tạ Dần Thành khi nào có thời gian đến gặp cô, Tạ Dần Thành nói thứ bảy sẽ đến.

Hắn không có biểu tình gì, đẩy điện thoại trả lại cho cô, "Học bài thôi."

Hạ Tịch cất điện thoại, bắt đầu giảng bài cho hắn, "Trước tiên tôi xem một chút về bài tập cậu đã làm, chỗ nào cậu làm sai tôi sẽ giảng lại một lần nữa cho cậu hiểu."