Tiếng mắng chửi vang lên rất đột ngột.
Cho dù Đoan Mộc Sinh là người trầm ổn nhưng cũng không nhịn nổi nữa.
Kim Đình Sơn chưa từng bị người ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ tới mức này.
Tả Tâm Thiền nói ra ba việc, việc nào cũng thể hiện bọn hắn xem thường Kim Đình Sơn.
“Cái Ma Sát Tông đẳng cấp thấp của ngươi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với Ma Thiên Các đâu.” Đoan Mộc Sinh trợn mắt.
Những người trong điện đều hơi kinh ngạc nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra đang suy nghĩ chuyện gì.
Tả Tâm Thiền bị ăn mắng cũng không hề giận, lại còn nói: “Tả mỗ nếu có chỗ nào đắc tội, mong tam tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Đoan Mộc Sinh ăn nói vụng về, thấy cái loại người mặt dày vô sỉ nói chuyện không đâu ra đâu như Tả Tâm Thiền liền tức giận. Hắn vừa định phát tác thì Minh Thế Nhân đã đứng dậy.
“Tả Tâm Thiền, để ta trả lời ngươi.”
“Tứ tiên sinh xin chỉ giáo.”
“Chuyện thứ nhất, chủ nhân của Diễn Nguyệt Cung là Diệp Thiên Tâm. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, ngươi nói có phải hay không?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Có lý.”
“Chuyện thứ hai, Phan Trọng đã gia nhập Kim Đình Sơn thì hắn chính là người của Kim Đình Sơn, những gì đã trả qua trước đó Ma Thiên Các không hề hỏi tới. Ngươi muốn tìm hắn gây phiền phức, thì chính là đang gây chuyện với Ma Thiên Các.”
“Có lý.”
“Chuyện thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, ngươi muốn liên thủ với Ma Thiên Các… Rất xin lỗi, ngươi, không xứng!”
Hắn nói xong, cả đại điện lại lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh không lên tiếng.
Hắn không gật, cũng không lắc đầu, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Lúc này Tả Tâm Thiền lại bắt đầu cười ha hả lắc đầu. “Không dám gật bừa.”
“Hử?”
“Khi Ma Thiên Các còn cường thịnh, đương nhiên Ma Sát Tông không xứng. Nhưng trước khác nay khác, Ma Thiên Các ngày càng có xu hướng suy tàn, cho dù Cơ lão tiền bối có tu vi cao thâm cũng không cách nào thay đổi tình trạng hiện tại. Ma Sát Tông thì ngày càng mạnh, cả tu hành giới đều rõ như ban ngày. Huống hồ thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch chứ?” Tả Tâm Thiền nói.
Nói xong.
Tả Tâm Thiền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Châu tựa như đang chờ đợi câu trả lời của lão. Ý tứ hắn rất rõ ràng, ý kiến của toàn bộ những người này hắn đều xem nhẹ không thèm để ý. Hắn chỉ để ý đến thái độ của Lục Châu.
Lục Châu vẫn mang bộ mặt bình tĩnh.
Nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt râu trông rất hiền hoà. Lát sau lại bình thản nói ra một câu: “Ngươi nói đúng.”
Tiểu Diên Nhi sững sờ, sư phụ già nên hồ đồ rồi sao?
Cái Ma Sát Tông rắm thúi nào đó tự nhiên chạy đến Ma Thiên Các phát ngôn bừa bãi, sư phụ vậy mà không tức giận!?
Tả Tâm Thiền gật đầu, sang sảng nói: “Vẫn là Cơ lão tiền bối hiểu rõ tình hình.”
Lục Châu đột nhiên nói tiếp: “Tả Tâm Thiền.”
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi:
“Ngươi có biết vì cái gì bản toạ lại mời ngươi lên đây gặp mặt không?”
Tả Tâm Thiền nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lão tiền bối đã sớm đoán được mục đích chuyến đi này của vãn bối?”
Lục Châu lắc đầu, hỏi: “Ngươi tu luyện ma thiền?”
“Đúng vậy.”
“Bồ Đề bản vô thụ, Minh Kính diệc phi đài. Thiên hạ có rất ít người tu luyện ma thiền, nghe nói chỉ có một mình ngươi luyện thành Bách Kiếp Động Minh?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
(Chú thích: hai câu thơ trên nằm trong bài thơ đề của Lục Tổ Huệ Năng.)
“Lão tiền bối quá khen, đúng là như thế.”
Nhắc tới chuyện mà hắn am hiểu, Tả Tâm Thiền không khỏi trở nên ngạo nghễ: “Tả mỗ tu ma thiền trăm năm, có thể lên được hạng ba của Hắc Bảng đều là nhờ vào Ma Thiền Tông thủ ấn…”
“Không tệ, không tệ.” Lục Châu gật gật đầu tán thưởng Tả Tâm Thiền.
Điều này khiến các đồ đệ đều đờ ra.
Lời nói của Tả Tâm Thiền chẳng đâu vào đâu, ngầm trào phúng Ma Thiên Các ngày càng suy thoái, lời này sư phụ nghe không rõ sao?
Thế mà còn khen ngợi hắn!
Đây là sáo lộ kiểu gì?
Đúng lúc này…
Đoan Mộc Sinh nhảy ra, hai tay liên hoàn đánh ra mấy chưởng.
“Vậy thì để ta lĩnh giáo một chút!”
Ầm ầm!
Biến hoá đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không kịp phản ứng, đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Tả Tâm Thiền hai mắt toả sáng nói:
“Đang có ý này.”
Đây chính là cơ hội để thể hiện thực lực của Ma Sát Tông bọn hắn.
Cương phong va chạm, hai người một tiến một lui đánh nhau tới tấp trong đại điện.
“Sư phụ… bọn họ đây là…” Tiểu Diên Nhi sợ bọn họ phá sập đại điện.
“Không sao, cứ để bọn hắn đánh.” Lục Châu yên tĩnh quan sát.
Hai người đều khống chế cương phong cực kỳ tinh diệu, mỗi khi cương phong sắp đánh vào công trình kiến trúc trong đại điện đều sẽ tự động tiêu thất.
Đây chính là cao thủ so chiêu.
Tả Tâm Thiền vừa lui vừa tán thưởng: “Tam tiên sinh có thương tích trong người mà thực lực còn cao đến thế, bội phục bội phục.”
Nhưng dù sao thì hắn vẫn chưa bước vào Nguyên Thần cảnh, vẫn còn thiếu một chút. Những năm này bọn hắn đều bị Cơ Thiên Đạo áp chế nên không cách nào đột phá, khi chân chính chiến đấu với Tả Tâm Thiền, hắn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Mà Tả Tâm Thiền thì lại có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Thủ ấn!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào thủ ấn Tả Tâm Thiền vừa đánh ra, có hơi lo lắng.
Thủ ấn vừa ra, cương khí của Đoan Mộc Sinh như bị cắt giảm, uy lực hạ thấp rất nhiều.
Chu Kỷ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Rốt cuộc vẫn là cách nhau một cảnh giới…”
Không chỉ như thế, Đoan Mộc Sinh còn đang bị thương, trên người còn có xiềng xích.
“Tam sư huynh… đánh hắn, đánh hắn!” Tiểu Diên Nhi chỉ huy.
“…”
Ầm!
Một đạo thủ ấn đánh vào xích sắt trên người Đoan Mộc Sinh khiến tia lửa văng khắp nơi, Đoan Mộc Sinh liên tiếp lui về sau.
Từng đạo thủ ấn hình bàn tay toả ra hào quang nhè nhẹ liên tiếp đánh về phía Đoan Mộc Sinh.
Dưới trướng Lục Châu, Đoan Mộc Sinh có thể được xem là vô địch bên dưới cảnh giới Nguyên Thần cảnh, hắn không chỉ chịu đòn rất tốt, còn rất mạnh mẽ. Chỉ tiếc là vẫn thua người ta một cảnh giới.
Nhưng cũng không sao, Lục Châu không giống như Cơ Thiên Đạo, hắn không định tiếp tục áp chế tu vi của bọn đồ đệ. Con đường tu hành chậm rãi, đám đồ đệ lại có thiên phú cực cao, việc trở thành cao thủ một phương chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
“Để ta!”
Minh Thế Nhân tung người nhảy lên, thân hình như thiểm điện, nguyên khí toàn thân phát ra thôn phệ từng đạo thủ ấn khiến chúng hoàn toàn biến mất.
“Tứ tiên sinh đúng là Nguyên Thần cảnh…” Tả Tâm Thiền càng đánh càng hăng.
Bốn tên thuộc hạ của hắn vẫn đứng yên đó, sống lưng thẳng tắp, không lo lắng tí nào về thực lực của nhị thủ toạ Ma Sát Tông.
Ầm ầm ầm.
Minh Thế Nhân xuất thủ khiến cục diện ổn định hơn một chút.
Dù sao hắn cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, cho dù cương khí được khống chế tinh diệu cỡ nào cũng không thể hoàn toàn không chạm vào các kiến trúc trong đại điện.
Cuối cùng có mấy chiêu đánh trúng vào cột trong điện, xuất hiện vết rạn nứt.
“Chuyện này…” Đám người Phan Trọng nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu chỉ lẳng lặng nhìn xem, như thể việc trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.
Thanh Mộc Tâm Pháp của Minh Thế Nhân lúc này thể hiện uy lực kỳ diệu, trong phút chốc nghịch chuyển thế cục, chiếm được thượng phong.
Lúc này cương phong và thủ ấn đã phủ đầy đại điện khiến người hoa mắt.
Tả Tâm Thiền trầm giọng nói: “Đã như vậy, Tả mỗ không khách khí nữa!”
Vù!
Pháp thân xuất hiện!
Nguyên Thần cảnh cường đại đều là nhờ vào pháp thân.
Độ cao năm trượng đủ để phá hỏng Ma Thiên Các.
Nhưng điều kỳ diệu là pháp thân màu đen tựa như hư ảnh đứng trong đại điện.
Phan Trọng âm thầm líu lưỡi, nhớ tới ba việc mà hắn đã nói, cuối cùng cũng giật mình hiểu ra hắn dựa vào cái gì mà dám đòi thương lượng với Ma Thiên Các. “Người này thật đúng là rất mạnh!”
Pháp thân vừa xuất hiện, thế cục lập tức xoay chuyển.
Thực lực đáng sợ của Nguyên Thần cảnh bắt đầu thể hiện ra.
Thủ ấn to gấp mấy lần trước đó đánh về phía Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân gọi ra pháp thân cao hai trượng của hắn, cương phí vờn quanh…
Ầm ầm ầm!
Ngăn trở hàng loạt thủ ấn đang bay tới.
Nhưng hắn vẫn phải lui lại mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Khí huyết cuồn cuộn, cánh tay tê dại!
Tả Tâm Thiền chiếm được thượng phong, vân đạm phong khinh nói ra: “Các vị, bây giờ Ma Sát Tông xứng chưa?”