Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 19: Sóng gió

Lâm Ngữ vội ấn nhận.

“Anh Lạc.” Cậu gọi hơi nhanh.

Lạc Tân Cổ không mở miệng, xung quanh rất yên tĩnh.

Tiếng mèo bất chợt vang lên, là tiếng kêu nhỏ nhẹ của mèo con.

Lâm Ngữ ngẩn ngơ.

“Ngại quá A Ngữ, lúc nãy không nhận được cuộc gọi của em.” Giọng Lạc Tân Cổ bình tĩnh, thậm chí ẩn chứa ý cười, “Anh đang ở quán cà phê mèo.”

“Hả?” Lâm Ngữ không phản ứng kịp.

“Meow~” Lại một tiếng mèo kêu.

“Rất đáng yêu, A Ngữ thích mèo con không?” Lạc Tân Cổ hỏi.

“… Hơi hơi, em chưa từng nuôi thú cưng.”

Giây tiếp theo màn hình hiển thị một cuộc gọi video.

Lâm Ngữ ấn “Đồng ý”.

Camera mở ra, Lâm Ngữ nhìn thấy mặt Lạc Tân Cổ đầu tiên.

Anh vẫn giữ một nụ cười nhẹ, không hề có vẻ như đang gặp phải chuyện gì phiền toái.

Lâm Ngữ yên tâm một chút, sau đó thấy anh giơ một con mèo lên.

Đó là mèo con Ragdoll toàn thân màu trắng, nhìn qua khoảng hai tháng tuổi, lông tơ rung nhè nhẹ, đôi mắt tròn xoe trong trẻo như viên ngọc bích.

Nó nhìn Lâm Ngữ qua camera, hơi nghiêng đầu, tiếng kêu non nớt.

Nội tâm Lâm Ngữ hóa thành nước ngay tức khắc, cậu cong môi trong vô thức: “Đúng là rất đáng yêu.”

“Bé con này mới ra đời không lâu, anh thương lượng giá cả với nhân viên cửa hàng rồi, thứ sáu về nước tiện thể mang về.” Lạc Tân Cổ cười nói, “Nhưng anh không ở nhà thường xuyên, có thể làm phiền tiến sĩ Lâm nuôi giúp không?”

Lâm Ngữ chẳng hề nghĩ ngợi mà nhận lời luôn.

Bọn họ tán gẫu về mèo vài phút, sau đó Lạc Tân Cổ chào tạm biệt rồi cúp máy.

Âm thanh biến mất, xung quanh quay về trạng thái yên tĩnh.

Lâm Ngữ cầm điện thoại, chợt nhớ tới ý định ban đầu khi gọi cho Lạc Tân Cổ có phải để nói chuyện về mèo đâu.



Đêm mùa thu tới sớm, Lâm Ngữ về đến nhà đã hơn bảy giờ, sắc trời nhá nhem tối, đèn đường sáng trưng.

Cậu nhìn thấy một thiếu niên đứng trước cửa biệt thự. Thiếu niên rất xinh đẹp, tóc tai chải chuốt gọn gàng, mặc một chiếc áo khoác mỏng, quấn khăn quàng cổ màu nâu nhạt.

Nhìn từ xa Lâm Ngữ suýt chút chút nữa nhận nhầm là Lạc Tân Cổ.

Lâm Ngữ tiến đến gần, đang định mở lời thì thiếu niên đã giành nói trước: “Anh Lâm Ngữ đúng không ạ?”

Lâm Ngữ: “Cậu là…”

Thiếu niên tự giới thiệu: “Em là Lạc Thương An.”

“…Cậu là em trai Lạc Tân Cổ?”

“Vâng.” Lạc Thương An cười.

Sau một hồi trò chuyện qua lại, Lâm đã hiểu Lạc Thương An đến đây lấy đồ cho Lạc Tân Cổ.

Lâm Ngữ mở cửa mời Lạc Thương An vào: “Anh cậu không lưu gương mặt cậu vào hệ thống nhận diện?”

Lạc Thương An bĩu môi: “Không đâu, ý thức lãnh địa của anh ấy mạnh lắm, đừng nói căn biệt thự này, ngay cả phòng của anh ấy em mới vào được mấy lần.”

Nói xong Lạc Thương An nhìn thẳng Lâm Ngữ: “Vậy nên việc anh ấy cho anh ở đây làm em rất ngạc nhiên.”

Lâm Ngữ thay đổi đề tài: “Đồ cậu cần ở đâu, có cần tôi giúp không?”

“Không cần ạ, ở phòng làm việc tầng ba, em lấy xong thì đi luôn.”

Lâm Ngữ không hỏi thêm nữa, sau đó về phòng thay quần áo.

Đến khi cậu sửa soạn xong đi ra đã thấy Lạc Thương An đứng ở cầu thang nhìn về phía phòng cậu.

“Em lấy được đồ chưa?” Lâm Ngữ hỏi.

“Dạ, em lấy rồi.” Lạc Thương An tạm dừng một lát rồi nói tiếp, “Anh Lâm Ngữ ở phòng này ạ?”

Lâm Ngữ hơi khó hiểu: “Đúng vậy.”

“À…” Lạc Thương An không nói thêm nữa, “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về đây.”

“Ừ.” Lâm Ngữ gật đầu, tiễn Lạc Thương An ra cửa.

Đi đến cách biệt thự khoảng năm mươi mét, Lạc Thương An lấy điện thoại ra quay số.

Đầu dây bên kia nhận cuộc gọi: “Tiểu An, sao thế?”

“Anh ơi, em gặp Lâm Ngữ rồi.”

Lạc Tân Cổ ở đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

“Anh ấy biết mình đang ở phòng ngủ chính không?”

“Không biết, anh không nói cho em ấy.”

“Em gọi cho anh vì muốn nhắc nhở anh một chút, ba rất không vui vì bài viết kia.” Lạc Thương An hạ giọng, “Anh biết tại sao em biết Lâm Ngữ không, ba đang điều tra, hiện tại ba không có động thái gì là bởi không biết các anh đã đến bước nào rồi, nhưng điều này không loại trừ việc ba có thể gây khó dễ cho Lâm Ngữ.”

“Anh biết.” Lạc Tân Cổ đáp.

“Hơn nữa bên anh chậm chạp thế, hot search treo cả buổi sáng, buổi chiều anh mới tìm người xóa bỏ, nó đã kịp tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng rồi.”

“Sớm muộn đều phải biết, không bằng cho một liều dự phòng.” Giọng điệu Lạc Tân Cổ bằng phẳng, “Để đến lúc chính thức công khai, mọi người sẽ không quá giật mình.”

Lạc Thương An dừng bước chân: “Anh… Vậy mà anh còn nghĩ tới công khai, anh điên rồi.” Cậu không thể tin nói tiếp, “Anh là người của công chúng, đến lúc đó không kiểm soát được dư luận, ba tức giận làm ra chuyện gì em thật sự không dám nói.”

“Trạng thái của Lâm Ngữ thế nào?” Chuyển chủ đề.

“Anh ấy? Anh ấy rất bình tĩnh, có lẽ chưa nhìn thấy bài viết kia.” Lạc Thương An trả lời, “Anh, anh nói thật với em đi,quan hệ giữa các anh là sao, thái độ của Lâm Ngữ thế nào? Phải biết thì em mới giúp anh bên phía ba được chứ.”

“Lâm Ngữ không biết gì hết.” Lạc Tân Cổ hờ hững, “Anh hiểu ba, ông ấy sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khi chưa hiểu hết.”

“Thế thì sắp tới anh đừng về, tránh đầu sóng ngọn gió trước đã.” Lạc Thương An khuyên.

Đầu dây bên kia bật cười: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”



Buổi tối Lạc Tân Cổ đổi mới bảng tin, hot search về Lạc Tân Cổ đã bị gỡ xuống, không để lại một chút dấu vết nào.

Nơi duy nhất mà cư dân mạng có thể tìm được để bàn tán là tài khoản công khai của Lạc Tân Cổ.

Lạc Tân Cổ không khóa bình luận nên tài khoản của anh xem như bùng nổ.

“Không hổ là nhà họ Lạc, xóa tin nhanh ghê, không dám đáp lại định làm rùa đen rụt đầu hay gì?”

“Người ta trai tài gái sắc, ai cần mấy người xen mồm? Tôi không hiểu tại sao một cái tiêu đề như thế có thể thành chủ đề tiêu cực được, Lạc Tân Cổ là nhà hoạt động âm nhạc chứ không phải thần tượng, không kiếm cơm nhờ mặt, chẳng nhẽ chỉ vì người ta giàu có, cao ráo, đẹp trai mà không thể yêu đương à? Sau này kết hôn có phải cũng bị mấy người mắng nước miếng đầy đầu như thế không?”

“Cậu xác định là “nữ”?”

“Có phải mấy người quên lúc trước anh ta nói cái gì rồi không, “yêu thầm” đấy, một mối tình thầm mến cực kỳ sâu đậm, cuối cùng lại ôm một người khác. Đúng là con người hai mặt, thật nhàm chán!”

Ánh mắt Lâm Ngữ nhuốm màu buồn bã, tiếp tục lướt xuống.

Có một bình luận đang rất được quan tâm.

Mộc Mộc Mộc Đầu: “Mùa thu đừng ăn dưa quá nhiều, tiêu chảy đấy.”

“Đm! Chính chủ xuất hiện!”

“Thầy Kỳ Mộc, người trong bức ảnh có phải là anh không, có phải là anh không?”

“Ngẫm lại mới lấy lãng mạn, dương cầm và vĩ cầm, quốc vương và hoàng hậu, quá xứng đôi!”

“Ha ha ha, không ngờ giới âm nhạc cổ điển cũng loạn như vậy.”

“Khi nào mới chính thức công khai đây? Tôi cảm thấy phương pháp duy nhất để giải cứu Lạc Tân Cổ khỏi dư luận ở thời điểm hiện tại là Lạc Tân Cổ thừa nhận người mình yêu thầm là Kỳ Mộc!”

“Em gái à, trí tưởng tượng bay xa thế!”

Từ trên xuống dưới, Lạc Tân Cổ không đáp lại bất cứ câu nào.

Lâm Ngữ tắt màn hình, ngã xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chưa đến mười phút, Lâm Ngữ ngồi bật dậy, mở trình duyệt, gõ hai chữ “Kỳ Mộc” vào khung tìm kiếm.

Một loạt tin tức hiện ra, bao gồm ảnh chụp, kinh nghiệm, bối cảnh gia đình, vân vân… kể cả bài viết của chính phủ và báo lá cải, dữ liệu vừa nhiều vừa toàn diện.

Lâm Ngữ ấn vào một video phỏng vấn khoảng bốn, năm năm trước.

Trong video, Kỳ Mộc tay cầm cúp, nói với vô số đèn flash phía đối diện, nếu trên thế giới này tồn tại hình tượng lý tưởng thì đó là Lạc Tân Cổ.

Lúc ấy truyền thông chỉ xem đây là một câu vui đùa nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại cứ thấy có chút gì đó ái muội.

Lâm Ngữ lướt xuống dưới, fans của Lạc Tân Cổ cắt ghép đủ loại video, lượt tương tác nhiều nhất thuộc về những video ghép couple, không chỉ có Kỳ Mộc mà còn nhiều nghệ sĩ thuộc giới âm nhạc khác, nào là tay vĩ cầm, tay saxophone, thậm chí thiếu nữ đàn dương cầm cũng có.

Lâm Ngữ cảm thấy thất bại.

Dưới spotlight, Lạc Tân Cổ cùng những người đó đứng chung một chỗ đều mang lại cảm giác nghệ thuật.

Mà Lâm Ngữ không thể tiến vào thế giới nhỏ ấy.

Đáy lòng chua chát, Lâm Ngữ tắt trang web, mở lịch sử trò chuyện giữa cậu và Lạc Tân Cổ, lướt lên trên, đều là những câu nói lịch sự tẻ nhạt.

“Bạn bè?”

“Tri kỷ?”

Cậu mím môi, dí mạnh màn hình, bất cẩn ấn trúng nút gọi.

Cậu sửng sốt, vội vàng ấn tắt.

“Tút.” Tiếng chuông vang lên.

Lạc Tân Cổ bắt máy ngay lập tức: “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng Lạc Tân Cổ, hình như hơi mệt mỏi nên ẩn chứa tia lười biếng: “Em thức đêm viết báo cáo à?”

Lâm Ngữ: “…”

Lâm Ngữ: “Thật ra em bất cẩn ấn…”

Nói được một nửa Lâm Ngữ nuốt mấy từ còn lại vào. Cậu đúng là không đánh đã khai mà, đêm khuya nếu không lướt lịch sử trò chuyện thì sao có thể bất cẩn ấn phải nút gọi chứ?

Lâm Ngữ sửa miệng: “Thật ra là em kiểm tra tính năng mới, hình như vừa rồi app có vấn đề… Ừm cập nhật phiên bản mới.”

Loa truyền ra tiếng cười khẽ của Lạc Tân Cổ: “Ừm, hiện tại hẳn là không có vấn đề gì.”

Lạc Tân Cổ nói tiếp: “Để anh đoán nào, tiến sĩ Lâm của chúng ta không phải đang nghiên cứu sâu về vấn đề gì đó chứ, còn tham khảo cả tính năng mới cơ mà.”

“Meow…” Tiếng mèo kêu khẽ vang lên.

“Anh mua nó thật à?” Lâm Ngữ ngạc nhiên.

“Ừ.” Đầu dây bên kia truyền tới vài tiếng lạch cạch, sau đó tiếng mèo kêu càng gần, hình như dán sát microphone.

“Nào, chào ba nhỏ tương lai cái nào.” Giọng Lạc Tân Cổ nhẹ nhàng.

“Meowwwww…” Tiếng mèo con ngân dài.

Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ không hẹn mà nở nụ cười.

“Xem kìa, còn chưa gặp mặt đã lấy lòng người ta trước rồi.” Lạc Tân Cổ trêu ghẹo.

“Anh Lạc, thấy tâm trạng anh không tồi là em an tâm rồi.” Lâm Ngữ nói.

Tiếng cười của Lạc Tân Cổ dừng lại: “Em thấy tiêu đề kia rồi à?”

Lạc Tân Cổ cẩn thận tìm từ: “Đừng lo lắng, tôi xử lý được, ảnh hưởng không lớn.”

Lâm Ngữ: “Có lẽ bên phía ngài Kỳ Mộc sẽ chịu ảnh hưởng.”

Lần này Lạc Tân Cổ tạm dừng hơi lâu.

Một lát sau, tiếng Lạc Tân Cổ chậm rãi truyền ra: “Anh ấy là đàn anh cùng học viện âm nhạc với anh, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng tham gia hoạt động âm nhạc thì liên hệ không nhiều lắm.”

Lâm Ngữ thầm nghĩ, Lạc Tân Cổ thật sự rất nhạy bén, ngay lập tức nhận ra câu nói của cậu có hàm ý. Lạc Tân Cổ vốn chẳng cần giải thích với cậu.

Cảm xúc không vui vừa nãy từ từ tan biến, Lâm Ngữ thoải mái hẳn lên, kéo theo âm thanh cũng nhẹ nhàng: “Nhưng mà anh Lạc à, mấy nghệ sĩ thuộc giới âm nhạc cổ điển như anh ấy, khí chất mỗi người tương tự nên khi đứng cùng nhau thật sự lóa mắt.”

Lâm Ngữ nói tiếp: “Tin tức này vừa ra là bao nhiêu video liên quan bị đẩy lên, chẳng khác nào phim truyền hình, còn có cái gì mà… fan CP? Hình như là tên này.”

“Ừ, fan CP.” Lạc Tân Cổ đáp, “Thật ra tôi đã xem mấy video kiểu này rồi.”

“Bản thân mình xem có cảm giác gì?” Lâm Ngữ tò mò hỏi.

“Không có cảm giác gì cả, có phải là thật đâu.” Lạc Tân Cổ cười, “Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, hiếm khi mới có buổi không phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm.”

“Ngủ ngon nhé.”

Tắt máy, Lâm Ngữ dụi mắt, lần thứ hai ngả lưng xuống giường rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Lâm Ngữ tỉnh lại mới phát hiện điện thoại bị tin nhắn của Phương Tình oanh tạc.

Phương Tình: “Thầy Lâm thầy Lâm thầy Lâm!”

Phương Tình: “Chị cảm thấy người này giống em lắm! Có đúng là em không!”

Phương Tình: “Chị sẽ giúp em giữ bí mật!”

Phương Tình: Chuyển tiếp video.

Phương Tình: Chuyển tiếp tài khoản xã giao của Lạc Tân Cổ.

Lâm Ngữ chẳng hiểu gì.

Cậu ấn vào tài khoản của Lạc Tân Cổ trước.

Bài viết mới nhất có hơn năm mươi nghìn bình luận, nhiều hơn nhiều tranh luận ngày hôm qua.

Bài viết gồm cả ảnh và caption. Hình ảnh rất bình thường, là một bức nửa người, khung cảnh xung quanh tối tăm, Lạc Tân Cổ ngồi trước cây đàn Steinway. Đáng chú ý là caption mang hàm ý sâu xa.

“Lòng có người thương, ở nơi phương xa.”

Cư dân mạng bình luận:

Thích ăn thỏ: Đây có phải phủ nhận khéo Kỳ Mộc không? “Phương xa” cơ mà. Hiện tại anh ấy và Kỳ đều ở Hokkaido.

Lầu 1: Cho nên yêu thầm là thật?

Lầu 2: Kết hôn! Kết hôn! Chúc mừng hạnh phúc thầy Lạc!

Lầu 3: Đó hẳn là người anh ấy yêu thầm! Mấy lời này như kiểu hờn dỗi không theo đuổi được ấy nhỉ!

Lâm Ngữ lướt xuống, có một bình luận có lượt tương tác rất cao.

Cánh chim: Mau tới xem video CP mới. Chuyển tiếp video.

Lầu 1: Vãi nồi! Không thể tưởng được, có thể ghép couple thế này hả!

Lầu 2: Làm nghiên cứu khoa học thường cấm dục lắm nhỉ, bị ấn trên đàn dương cầm thơm hôn gì đó, a a a đáng để chèo ghê!

Lầu 3: Hiện tại, lập tức, ngay lập tức, tôi muốn thông tin của nam chính!!!

Lầu 4: Tiến sĩ không hói thật sự tồn tại à? *gãi đầu*

Lầu 5: … Từ từ, hoa tường vi trắng trong video có phải bông hoa cài trên ngực Lạc Tân Cổ trong bài viết mới nhất kia không?

Lầu 6: Chính xác!

Lầu 7: Tôi nằm ở đáy hố rồi, đừng kêu tôi ra.

Tường vi trắng? Tường vi trắng gì cơ?

Lâm Ngữ nghi ngờ ấn vào video.

Mở đầu là màn hình tối đen cùng tiếng đàn cực nhỏ, ước chừng hai ba giây sau, hình ảnh hiện lên với phông thủy mặc. Một người mặc tây trang màu trắng, bút máy cài trước ngực, dưới ánh mặt trời, ngón tay khẳng khiu vươn tới bảng đen bóng loáng.

Bối cảnh thay đổi, trên màn hình là hội trường quay từ xa. Đó là lễ trao giải của viện nghiên cứu khoa học, vị học giả trẻ tuổi tiến lên sân khấu, giơ tay nhận giấy chứng nhận. Màn hình lớn phía sau phát lại video tổng hợp những thành tựu khoa học và công nghệ mới công bố.

Bối cảnh lại đổi, vẫn là quay từ xa, chỉ là cảnh tượng rất quen thuộc. Trong phòng hòa nhạc tráng lệ, Lạc Tân Cổ mặc lễ phục cúi chào khán giả dưới sự chỉ huy của nhạc trưởng.

Giây tiếp theo, màn hình nhòe đi như được chỉnh sáng quá mức, sau đó là bức tranh sơn dầu sống động như thật. Trong sảnh lớn người đến người đi, dưới ánh đèn êm dịu, thiếu niên ăn mặc đơn bạc vươn tay về phía nghệ sĩ dương cầm.

Bàn tay người ấy cầm một đóa tường vi trắng.

“Bộp.” Lâm Ngữ đánh rơi điện thoại.

Tay trái nắm chặt lấy tay phải, như thế mới không khiến bản thân run rẩy quá rõ ràng.

Thứ này… Thứ này ngoại trừ người trong cuộc thì ai có thể hiểu rõ đến nhường ấy?

Lạc Tân Cổ có ý gì, làm ra một video như thế có ý gì!

Lâm Ngữ mím môi, nắm lấy điện thoại, chuyển tiếp video cho Lạc Tân Cổ.

Cậu không viết thêm câu gì, cũng không cần thiết phải viết thêm câu gì.

Lâm Ngữ vội mặc quần áo, rửa mặt rồi bắt xe đi làm.

Đầu cậu đang rất loạn, lặp đi lặp lại cảnh tượng trong video.

Nghĩa là Lạc Tân Cổ vẫn luôn hiểu thấu tâm tư của cậu đúng không?

Nghĩa là trong khoảng thời gian vừa qua, người kia luôn dùng thân phận người được thích ở chung với cậu đúng không?

Thế chẳng phải cậu giống vai hề lắm sao, cố gắng che giấu niềm yêu thích của mình nhưng thật ra người kia biết hết?

Đm!

Lâm Ngữ ngồi trên tàu điện ngầm, hai tay nắm chặt vào nhau.

Đừng đùa!

Gió thu mát lạnh, vừa ra khỏi trạm Lâm Ngữ đã phải chỉnh lại khăn quàng cổ, bước chân vội vã hướng về phía viện nghiên cứu.

Điện thoại trong túi rung lên.

Lâm Ngữ lấy ra, trên màn hình là “Lạc Tân Cổ”. Cậu không nhận.

Chỉ một lát sau, tiếng chuông lại vang lên, rất kiên nhẫn.

Lâm Ngữ mím môi, cuối cùng vẫn ấn nhận.

Điện thoại truyền ra tiếng Lạc Tân Cổ, đứt quãng không rõ, như là đi giữa biển người nên có nhiều tạp âm: “A Ngữ, em đang ở đâu?”

“Trên đường đi làm.” Lâm Ngữ cảm thấy mình tốt tính ghê, đến lúc này rồi còn hỏi gì đáp nấy.

“Chờ anh một lát…”

Đầu dây bên kia là âm thanh hỗn loạn, Lâm Ngữ nghe tiếng Lạc Tân Cổ.

Chờ? Chờ cái gì?

Lâm Ngữ mím môi: “Em biết anh rất bận, xin lỗi đã quấy rầy nhưng em muốn một lời giải thích, về rạng sáng…”

“A….”

Đầu kia bỗng truyền tới tiếng phụ nữ thét chói tai, ngay sau đó là thứ gì đó rất nặng nện xuống đất.

Lâm Ngữ ngẩn ra.

“Lạc Tân Cổ?”

Không có ai trả lời.

Cậu lập tức nắm chặt điện thoại: “Lạc Tân Cổ! Anh vẫn đang nghe chứ?”

Vẫn không có người đáp lại.

Tiếng khóc, tiếng xì xào, tiếng bước chân chạy vội.

Tất cả những âm thanh ấy trộn lẫn với nhau, nếu nghe kĩ có thể thấy tiếng hít thở rất nhẹ, rất nhẹ.

Cuộc gọi kết thúc.