Đoàn Đoàn đã tỉnh, thằng bé phát hiện mẫu thân còn đang ngủ, liền xoa mắt bò đến trước mặt Lâm Nguyệt, theo thói quen, thằng bé nhấc áo nàng lên để bú sữa.
Sau khi ăn no, Đoàn Đoàn lại mặc quần áo chỉnh tề rồi mới lắc lư ra ngoài.
Lúc này Trang Nghiêm rất loạn, hắn không hiểu rốt cuộc Nguyệt Nương bị sao.
Tuy chuyện hôm qua hắn làm là không đúng, nhưng nàng cũng không đến mức sẽ có phản ứng lớn đến thế.
Hơn nữa, Lâm Nguyệt muốn về, là về đâu? Nàng muốn rời khỏi hắn?
Không... Không! tuyệt đối không được!
Mặc kệ thế nào, nàng cũng không thể rời khỏi hắn, dù nàng đi đâu, hắn cũng sẽ đi theo nàng.
Đoàn Đoàn ra khỏi phòng liền nhìn thấy Trang Nghiêm với tâm trạng không tốt lắm, nên thằng bé liền một mình tự lấy đồ chơi ra chơi.
Nhìn thân ảnh của Đoàn Đoàn, Trang Nghiêm không biết cảm giác trong lòng mình lúc này thế nào.
Trải qua chuyện sáng nay, hắn đã nhận ra tâm ý của mình, dù thế nào, hắn cũng sẽ ở bên Nguyệt Nương, cuối cùng hắn cũng sẽ phải làm chuyện có lỗi với Đoàn Đoàn.
Lúc Lâm Nguyệt tỉnh lại đã là buổi chiều.
Giữa trưa Trang Nghiêm có làm cơm, nhưng hắn không dám gọi Lâm Nguyệt dậy.
Sau khi ăn một chút, nam nhân liền cho cơm vào trong nồi để giữ ấm cho nàng.
Sau khi khóc một trận, Lâm Nguyệt đã bình tĩnh hơn nhiều, hiện tại xác thật nàng đã xuyên qua cổ đại, hơn nữa không biết còn có thể trở về hay không.
Nhưng nàng không muốn chết, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, còn sau này sống thế nào, thì nàng phải suy nghĩ kỹ càng.
Lâm Nguyệt xuống giường, nàng sửa sang lại quần áo một chút.
Trang Nghiêm vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng nàng, thấy Nguyệt Nương bước ra, hắn cũng không dám nói chuyện với
nàng.
Nam nhân vào phòng bếp mang đồ ăn vẫn còn hơi ấm lên trên bàn để nàng ăn.
Một ngày không ăn cơm, Lâm Nguyệt cảm thấy rất đói bụng, nếu đã không muốn chết, nàng cũng sẽ không hủy hoại thân thể này.
Đang lúc nàng bưng chén lên định ăn cơm, thì Trang Nghiêm ở bên cạnh lên tiếng, “Nguyệt Nương, một ngày nay con không ăn cơm, con vẫn nên uống chút canh trước để đỡ hại dạ dày.”
Nàng nhìn nam nhân một cái, Lâm Nguyệt không nói gì, cuối cùng nàng vẫn buông chén cơm xuống, sau đó uống canh trước, uống xong nàng liền ăn hai chén cơm.
Thấy Lâm Nguyệt chịu ăn cơm, trái tim đang treo lơ lửng của Trang Nghiêm cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Ăn xong, Lâm Nguyệt liền đứng dậy dọn bát chuẩn bị đi rửa thì Trang Nghiêm nhanh chóng ngăn lại, hắn cướp lấy chén trong tay nàng mang đi rửa.
Lâm Nguyệt cũng không ra ngoài, chờ đến khi Trang Nghiêm đã rửa chén xong, nàng muốn nói chuyện với hắn.
“Cha...” Gọi một tiếng cha này xong, Lâm Nguyệt mới cảm thấy có chút hối hận, gọi đã quen nên nàng không sửa miệng được.
Nghe thấy con dâu gọi mình, Trang Nghiêm liền vội vàng bước đến, nam nhân dùng đôi mắt nhỏ chờ mong nhìn nàng.
Lâm Nguyệt bị hắn nhìn có chút xấu hổ, nàng ho nhẹ một tiếng, “Không biết cha có phát hiện ta và Nguyệt Nương của trước kia có chút không giống nhau hay không?”
“Ừm.” Thật ra Trang Nghiêm đã sớm phát hiện, cô nương trước mắt căn bản không hề giống Nguyệt Nương trước kia.
Con dâu dịu dàng hiền thục, còn nàng thì hoạt bát kiều tiếu.
Tuy trong lòng hắn đã sớm biết người trước mặt có lẽ không phải con dâu mình, nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận.
Vì hắn sợ, nếu nàng không phải con dâu hắn, nàng sẽ rời đi.
Trang Nghiêm không muốn nàng rời đi, hơn nữa Đoàn Đoàn cũng thích nàng, nên hắn liền dứt khoát nhắm một mắt mở một mắt.
“Ngủ một giấc, ta liền xuyên đến thân thể này, ta cũng không biết Nguyệt Nương trước kia đã đi đâu, rất có thể nàng ấy đã ở trong thân thể của ta, cũng có thể là đã chết.” Nói đến đây, Lâm Nguyệt không khỏi thở dài.
“Hiện giờ người đã biết ta không phải Nguyệt Nương của trước kia... Người có đuổi ta đi không?”
Trong lòng Lâm Nguyệt có chút thấp thỏm, nói thật, nàng không muốn rời đi.
Từ nhỏ nàng đã là cô nhi nên rất khát vọng có một gia đình, có nhà thì mới có hạnh phúc.
Nàng không phải loại nữ chủ sau khi xuyên qua cổ đại thì sẽ buôn bán làm ruộng, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, nàng chỉ là một nữ nhân thiếu cảm giác an toàn.
“Nếu con đã xuyên vào thân thể của Nguyệt Nương thì cũng là một loại duyên phận. Dù thế nào thì thân thể này vẫn là thân thể của Nguyệt Nương, con chính là Nguyệt Nương.”
Nói xong, Trang Nghiêm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cám ơn trời đất, cuối cùng nàng đã không đi nữa, vậy thì hắn cũng hiểu được vì sao nàng lại nói không thể trở về.
Dù thế nào thì sau này hắn sẽ đối với nàng càng tốt, Trang Nghiêm không thích con dâu Nguyệt Nương hiền thục, người hắn thích chính là nàng – Kiều Kiều của hắn.
Tương lai hắn muốn sủng nàng, cưng chiều nàng, hoàn toàn khiến nàng không còn ý định muốn trở về nữa.
Hắn đã ăn vυ' của nàng, liếʍ tiểu huyệt, liếʍ cúc hoa của nàng mà nàng còn muốn chạy?
Không có cửa đâu!
Nếu không được nữa, thì hắn liền ăn sạch nàng vào bụng.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn lớn, nàng được thao sướиɠ, liền sẽ ngoan ngoãn ở bên hắn.
... Nghĩ như thế, Trang Nghiêm cảm thấy cuộc sống vẫn tốt đẹp, còn ‘con dâu’ trước kia, hắn nghĩ có lẽ nàng đang ở trong thân thể của Lâm Nguyệt, hơn nữa hắn cũng tin nàng sẽ sống rất tốt.