Chương 11, Kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn
Ngày hôm sau cậu vừa tỉnh lại liền cảm thấy đầu óc choáng váng, mũi bị nghẹt, cổ họng cũng rất đau.
"Khụ khụ khụ."
Cậu xoa huyệt thái dương, mới vừa ngồi dậy liền ho khan một trận, đem bạn cùng phòng đánh thức: "Cậu bị cảm rồi."
"Chắc là vậy."
Giọng cậu mang theo giọng mũi dày đặc, vừa nghe liền biết là triệu chứng của cảm mạo.
"Ngày hôm qua nửa đêm cậu dầm mưa trở về nhỉ? Trời mưa lớn như vậy, cậu khẳng định sẽ bị cảm mạo."
"Làm ồn cậu tỉnh hả?"
Bạn cùng phòng cậu không sao cả nói: "Cậu biết tôi ngủ không sâu mà, tôi thấy cậu vẫn là đi mua chút thuốc uống, tránh việc biến thành cảm nặng."
Cậu một bên hít cái mũi một bên bò xuống giường đáp tiếng được.
Học xong tiết đầu tiên cậu liền cảm thấy đầu trướng đến khó chịu, không thể tỉnh táo được, có lẽ nguyên nhân là do cái mũi bị tắc.
Đúng lúc bạn cùng phòng cậu muốn đi ra ngoài mua đồ, cậu liền nhờ cậu ta đưa cậu đi cùng.
Thời điểm xe điện chạy đến nửa đường của, cậu thấy Cố Trạch Tây một mình đi trên vỉa hè, cậu vội vã vỗ vỗ bả vai của bạn cùng phòng bảo cậu ta dừng xe.
Bạn cùng phòng vẻ mặt nghi hoặc dừng lại xe hỏi cậu làm sao vậy?
Cậu chỉ bảo bạn cùng phòng ở chỗ này chờ cậu một chút, cũng không giải thích nguyên nhân, sau đó liền xuống xe bước nhanh đến hướng Cố Trạch Tây.
Đi đến bên cạnh Cố Trạch Tây, cậu còn cố ý làm ra động tác thò đầu kiểm tra, sau đó cười nói: “Là cậu thật à, tôi còn tưởng mình nhìn lầm rồi."
Cố Trạch Tây khẽ nhíu mày: "Có việc gì?"
"À, Thân thể cậu tốt hơn chưa? Tối hôm qua Thiếu Dục ca ca nói với tôi thân thể cậu không thoải mái."
Cố Trạch Tây hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày nói: "Cậu muốn biểu đạt cái gì? Là muốn nói cho tôi biết tối hôm qua Trang Thiếu Dục ở cùng cậu, hay là muốn nói cậu với Trang Thiếu Dục đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu vô tội chớp chớp mắt: "Không phải nha, tôi chỉ là muốn quan tâm thân thể cậu một chút."
Cố Trạch Tây cười lạnh nói: "Quan hệ của chúng ta hình như không tốt đến vậy”?"
Cậu rũ mắt: "Thật xin lỗi, tôi còn cho rằng chúng ta là bạn bè chứ."
Cố Trạch Tây: "Tôi tại sao lại phải làm bạn với loại người như cậu? Cậu không cảm thấy nói loại chuyện này rất buồn nôn sao?"
Cậu mở to hai mắt, chỉ “a” một tiếng, sau đó lộ ra vẻ mặt bị thương.
Cố Trạch Tây: "Kỉ Cẩn, cho dù tôi chia tay với Trang Thiếu Dục, cậu có thể cướp đi vị trí của tôi, cũng sẽ có người khác có thể cướp đi vị trí của cậu."
Cậu cười trả lời: "Không sao nha, tôi không để ý."
Cố Trạch Tây trào phúng nói: "Vậy cậu thật đúng là thấp hèn."
"Nghiêm Dận Xuyên thích cậu, cậu biết không?"
Cố Trạch Tây sửng sốt một chút, dời đi tầm mắt không trả lời cậu.
Cậu nhướng mày: "Xem ra là cậu biết."
Cố Trạch Tây nhíu mày nói: "Biết thì sao chứ?"
Cậu cười nói: " Cậu biết Nghiêm Dận Xuyên thích cậu, vẫn hưởng thụ hắn đối tốt với cậu, cậu với tôi lại có cái gì khác nhau chứ?"
Cố Trạch Tây trầm mặc.
Cậu cũng không tiếp tục nói cái gì nữa, cười tủm tỉm xoay người đi đến bên cạnh bạn cùng phòng sau đó leo lên xe điện.
Bạn cùng phòng của cậu một lần nữa khởi động xe điện, vừa lái vừa hỏi cậu: "Cậu tìm người kia làm gì vậy?"
"Hỏi thăm một chút thôi."
"Vậy sao? Tôi thấy là kiếm chuyện đi, cậu đi qua hàn huyên một chút, mặt đối phương đều tái cả rồi."
Cậu cười nói: "Đúng, tôi chính là cố ý làm cậu ta ghê tởm một chút.”
Bạn cùng phòng của cậu khó hiểu nói: "Vì sao?"
"Từng có thù."
Bạn cùng phòng cậu lắc đầu nói: "Cậu vẫn là đừng trêu chọc cậu ta, tôi biết cậu ta, bạn trai cậu ta hình như là Trang Thiếu Dục, tên đó chính là cái thái tử gia*, chúng ta không thể trêu vào."
*Thái tử gia: cha mẹ đều là quan chức cấp cao, quyền thế hoặc là người giàu có.
"Được, tôi đều biết, đừng lo lắng."
Bạn cùng phòng của cậu là thẳng nam, tuy rằng biết cậu là đồng tính luyến ái, nhân phẩm khá tốt, chính là vì cậu ta lười soi mói bới móc.
Mua xong thuốc cậu mời bạn cùng phòng ăn cơm, sau đó nhờ cậu ta nhân tiện đưa cậu quay về phòng.
Trở lại phòng ngủ cậu uống thuốc xong liền ngủ, kết quả vừa ngủ dậy người càng thêm khó chịu, thử đưa tay sờ chán liền thấy nóng hầm hập.
Thời điểm cậu mua thuốc không phát sốt, hiệu thuốc đó cũng không cho cậu thuốc hạ sốt, hiện tại cậu đã không còn tinh lực đi mua thuốc hạ sốt, chỉ có thể gửi wechat nhờ bạn cùng phòng tan học giúp cậu đi mua một hộp.
Bạn cùng phòng của còn chưa trở về cậu đã ngủ mất.
Lúc cậu đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gõ cửa, tiếng gõ cửa rất lớn mạnh mẽ đánh thức cậu.
Cậu tưởng bạn cùng phòng của cậu không mang chìa khóa, còn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là cố gắng chống đỡ thân thể bò xuống giường đi mở cửa, kết quả người đứng ở cửa là Trang Thiếu Dục.
Hắn ngẩn người, một giây đó trong đầu hiện lên suy nghĩ Trang Thiếu Dục biết cậu sinh bệnh nên cố ý đến thăm cậu, sau đó chợt nghe thấy Trang Thiếu Dục ngữ khí tức giận nói: "Kỉ Cẩn, cậu tại sao lại đi tìm Trạch Tây nói những lời đó?"
Những lời này tựa như một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt kích động dấy lên trong lòng cậu.
Trang Thiếu Dục giống như hoàn toàn không phát hiện sự bất thường của cậu, đi vào phòng ngủ kéo lấy cái ghế cạnh bàn ngồi xuống, sau đó nhìn cậu lạnh nhạt nói: "Tôi còn cho rằng cậu là người thức thời, kết quả cũng là cái tên không có ý tứ như vậy?"
Cậu dựa vào cái thang ở giường bạn cùng phòng để ổn định thân thể, lắc nhẹ cái đầu choáng váng, đỡ trán thấp giọng nói: "Ca ca là cùng bảo bối nhà anh cãi nhau rồi đến trách em sao?"
Trang Thiếu Dục châm thuốc không kiên nhẫn nói: "Cậu không đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sao tôi với em ấy có thể cãi nhau?"
Cậu cười hừ nói: "Nhưng là ca ca quả thật cùng em làʍ t̠ìиɦ, nếu anh đã lựa chọn nɠɵạı ŧìиɧ, còn sợ cậu ta biết sao?"
"Em ấy cũng biết tôi cũng sẽ không chia tay với em ấy, tôi chỉ là phiền nhất việc cãi nhau với em ấy." Trang Thiếu Dục nhả khói chậm rãi nói: "Cậu nên giống bình thường giả vờ ngoan một chút, bằng không tôi có thể không thích cậu nữa."
Ngực cậu một trận đau đớn, tuy rằng cậu hiện tại càng muốn tát Trang Thiếu Dục một cái, nhưng cậu lại đi qua đi ngồi xuống sàn bên cạnh Trang Thiếu Dục, sau đó tựa đầu vào đùi Trang Thiếu Dục, giọng nói trầm thấp yếu đuối nói: "Được, vậy em ngoan một chút, ca ca có phải sẽ thích em nhiều hơn một chút hay không?"
"Ca ca rõ ràng biết em rất thích anh, anh lại ở trước mặt em thể hiện thích cậu ta như vậy, ca ca là cố ý tổn thương em."
Lúc này Trang Thiếu Dục mới cảm nhận được mặt Kỉ Cẩn dán trên đùi hắn nóng dị thường, hắn đưa tay sờ lên trán Kỉ Cẩn, nhíu mày nói: "Cậu phát sốt?"
Kỉ Cẩn cười gượng một tiếng, nhẹ giọng nói: "Anh rốt cuộc phát hiện rồi."
Da Kỉ Cẩn rất trắng, cho nên kỳ thật lúc Trang Thiếu Dục vào liền thấy Kỉ Cẩn hai má ửng đỏ, môi cũng phi thường hồng nhuận, mặc dù có một tia bệnh trạng nhưng bày ra càng nhiều chính là dáng vẻ quyến rũ, hắn cho rằng Kỉ Cẩn đang câu dẫn hắn, không nghĩ nhiều. . . . . .
Trang Thiếu Dục ôm Kỉ Cẩn lên: "Tôi mang cậu đi bệnh viện."
Cậu vùi trong l*иg ngực Trang Thiếu Dục, ngoan ngoãn nói được, cậu hiện tại thoạt nhìn yếu ớt lại đáng thương.
"Tại sao không nói với tôi sớm hơn, cậu như vậy làm cho tôi đau lòng đó, tiểu hồ ly."
Nếu là Cố Trạch Tây, có lẽ không cần phải nói Trang Thiếu Dục cũng biết cậu ta sinh bệnh, nói cho cùng vẫn là chuyện để ý với không thèm để ý.
Trong lòng cậu cười lạnh, nhưng ngoài mặt thể hiện ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu thấp giọng nói: "Em về sau sẽ không đi trêu chọc Cố Trạch Tây nữa, em sẽ nghe lời, cho nên ca ca có thể đau lòng em nhiều hơn không?"
Kỉ Cẩn hiện tại rõ ràng là bộ dáng, chọc người thương tiếc, nhưng dươиɠ ѵậŧ của Trang Thiếu Dục lại cứng.
Nhất là ngữ điệu nói chuyện điềm đạm đáng yêu của cậu, làm cho người ta đau lòng không nhiều lắm, du͙© vọиɠ ngược lại càng nhiều hơn.