Sau bữa ăn vui vẻ, hòa hợp giữa chủ nhà và khách, hàn huyên với người nhà Trần Sở Kiều một hồi, bố Trần, mẹ Trần liền tỏ vẻ người trẻ các người tự mình chơi, lão già chúng ta buồn ngủ rồi, vì thế trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lâm Ngư nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ: “Bác trai, bác gái sao lại đi ngủ sớm như vậy?”
Trong mắt Trần Sở Kiều hiện lên một tia đau xót cùng phẫn nộ, tay không tự giác siết chặt lại: “Bố mẹ tớ....trước đây khi tớ chưa tìm thấy, họ đã sinh sống ở căn cứ Dung Nham.”
Lại là căn cứ Dung Nham?!
Biểu tình của Lâm Ngư trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Tớ biết nơi đó, nghe nói ở đó rất phân biệt đối xử với người bình thường.”
Trần Sở Kiều ừ một tiếng: “Căn cứ Dung Nham không hề có tính người, những người không có năng lực không hề có tôn nghiêm, hoặc là lưu lạc thành gái mại da^ʍ, hoặc là sống như một con chó, hoặc là bị đuổi ra khỏi căn cứ.”
Tần Thời Dã thầm nghĩ, đời trước bản thân hắn luôn ỷ có dị năng, vô cùng ngạo mạn, tự đắc, không thèm quan tâm đến những người bình thường khác trong căn cứ, sau này hắn muốn chạy thoát là bởi vì bất mãn với sự kiêng kị của đám người lãnh đạo căn cứ, những người bình thường có lẽ càng chán ghét nơi đó hơn cả hắn, sau này chết trong tay đám người kia, hắn cũng có một phần sai, đúng là càng treo cao lúc té lại càng đau.
Đời này có được Lâm Ngư, hắn mới thật sự ý thức được, những người thường trong tận thế cũng có thể sống tốt được, mỗi người đều có một cách khác biệt để sinh tồn, người chia đồng loại của mình ra thành đủ loại, cuối cùng sẽ bị hủy bởi chính sự ngạo mạn và định kiến của mình.
Trần Sở Kiều bắt đầu kể về việc sinh hoạt của bố mẹ cô ở căn cứ Dung Nham: “Lúc tớ tìm được họ, họ đang ở trong một cái lều lớn, mẹ tớ ốm nặng trên giường, bố tớ đã bị liệt một chân, mỗi ngày đều phải làm việc mười mấy tiếng đồng hồ mới kiếm được một chút đồ ăn đủ để không bị chết đói.
Tâm tình Lâm Ngư trở nên nặng nề: “Chân bác trai không có việc gì chứ?”
Trần Sở Kiều khẽ mỉm cười: “Không có việc gì, sau khi chúng tớ đến được căn cứ Hải Thị, tớ đã đi tìm giả dị năng hệ chữa lành nhờ hắn trị hết.”
Lâm Ngư ngẫm lại tư thế đi lại tự nhiên, linh hoạt của bố Trần hôm nay, xem ra hiệu quả trị liệu rất tốt: “Vậy là tốt rồi.”
Trần Sở Kiều: “Còn phải cảm ơn cậu, đã bảo tớ đi tìm nhóm sinh viên cùng tạo thành một đội, trong đó có cả giả dị năng hệ chữa lành kia, chúng tớ ở chung rất tốt, hiện tại cũng đã lập thành một đội nhỏ.”
Lâm Ngư tủm tỉm cười: “Việc này có gì đâu, cũng chỉ là nói một câu thôi.”
Trần Sở Kiều lại nhớ lại, Lâm Ngư là người duy nhất trong vòng bạn bè bảo cô tích trữ đủ vật phẩm từ ban đầu, bạn trai cậu còn đề nghị cô mau chóng ra ngoài thích ứng với tận thế, lúc dị năng thức tỉnh cũng là thức tỉnh vào thời điểm an toàn, nếu không phải Lâm Ngư lo lắng cho cô, bảo cô tìm người ở chung, rất có thể cô đã tự mình lái xe trở về tìm bố mẹ, trên đường gặp nguy hiểm không có ai hỗ trợ, có khi cô sẽ chết, mà cha mẹ cô cũng chẳng sống được bao lâu.
Có thể nói Lâm Ngư chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà bọn họ, Trần Sở Kiều biết Lâm Ngư sẽ cảm thấy đây chẳng phải là chuyện gì đáng nhắc tới, cũng sẽ không hy vọng cô sẽ mang ơn cậu, đây là tình cảm chân thành của cậu, Trần Sở Kiều chỉ yên lặng ghi nhớ việc đó ở trong lòng, có cơ hội sẽ báo đáp.
Lâm Ngư không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ đem chuyện Chân Tông Hạo nói cho cậu và Tần Thời Dã nghe kể cho Trần Sở Kiều, Trần Sở Kiều hít sâu một hơi, sau đó vô cùng tức giận nói: “Căn cứ Dung Nham, đúng là một khối u ác tính!”
Lâm Ngư gật mạnh đầu: “Căn cứ này nhất định phải biến mất! Chỉ bằng chúng ta thì rất khó để làm được, nếu có cách nào có thể gặp được lãnh đạo căn cứ thì tốt biết mấy.”
Lãnh đạo căn cứ chính là vị lãnh đạo đức cao vọng trọng kia, Trần Sở Kiều đã hiểu rõ ý của cậu: “Cậu muốn để quốc gia ra mặt? Ừm....đúng là biện pháp hay, người như lãnh đạo, tuyệt đối sẽ không bỏ qua loại chuyện này.”
Lúc này Tần Thời Dã mới cất lời: “Có thể hỏi người bạn là giả dị năng hệ chữa lành của cô một chút, dị năng quý giá như vậy, chắc là quen biết cũng rất rộng rãi.”
Hai mắt Trần Sở Kiều sáng rực lên: “Đúng vậy, tớ có thể đi tìm cô ấy, đúng rồi, cô ấy tên là Trịnh Hiểu Văn, trước khi tận thế xảy ra cũng học cùng trường với chúng ta, thường ngày ngoài việc làm nhiệm vụ với chúng ta, cô ấy thường sẽ ở căn cứ chữa bệnh, được nhìn thấy nhiều nhân vật lớn hơn chúng ta.”