Tô Nhu uống rượu vào rồi trở nên càng mê người, giọng nói ngọt ngào, còn rất dễ thương, không giống bộ dạng thận trọng lúc trước.
Tần Thâm ngửa người ra sau, ánh mắt thâm sâu nhìn người con gái có khuôn mặt tựa hoa đào trước mặt, khẽ cười ra tiếng, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
“Em có chồng thì liên quan gì đến tôi? Chồng em có thể khiến em sướиɠ không? Ha, muốn giữ khoảng cách với tôi sao? Tô Nhu, không có khả năng đâu, chọc giận tôi mà cũng nghĩ đến chuyện thoát được à.”
Tô Nhu nghẹn họng, trợn trừng mắt, rõ ràng là hắn đang trả đũa lại mà.
“Tôi chọc giận anh lúc nào?!”
“Lúc nào trong lòng em không phải rõ nhất sao, đừng giả ngốc với tôi, cơ thể em dâʍ đãиɠ như thế, nó đều đã ướt đến vậy rồi, đừng nói với tôi là em không muốn.”
Khóe môi người đàn ông cong lên đầy vẻ giễu cợt, đưa tay từ bên viền quần bò sờ vào bên trong, mò mẫm âʍ ɦộ ẩm ướt kia, Tô Nhu khẩn trương kéo tay hắn ra, cả mặt cô đỏ ửng.
“Anh!”
Hai má người phụ nữ phồng lên vì tức giận, nhưng Tần Thâm lại nhếch môi giễu cợt đưa tay ra trước mặt cô, trên ngón tay thon dài dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
Tay của Tần Thâm rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, giống tác phẩm của một nhà nghệ thuật, Tô Nhu trước đây bởi vì hắn biết chơi piano, cũng từng tưởng tượng đến đôi tay này vuốt ve trên khuôn mặt mình, nhưng khi đôi tay này nhuốm đầy dâʍ ŧᏂủy̠, lại như là thần phật bị người đàn bà dâʍ ɖu͙© nhuốm bẩn, vô cùng kinh tởm.
Bờ môi bị hôn đến sưng mọng của Tô Nhu giật giật, chung quy cũng không biết nên phản bác thế nào, điều Tần Thâm nói là sự thật, cô quả thực rất muốn.
Tô Nhu xấu hổ rơm rớm nước mắt, hận chính mình vì sao lại dâʍ đãиɠ như thế, bị đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp sẽ lêи đỉиɦ, bị hắn cưỡng hôn sẽ ướt, không có người phụ nữ nào phóng đãng hơn cô.
“Thật khêu gợi.”
Tần Thâm đưa tay lên trước mũi ngửi, giọng nói lãnh đạm, nhưng Tô Nhu lại khóc.
Nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt tuôn ra, chảy trên đôi gò má mềm mại.
Tô Nhu cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, cô rõ ràng rất ít khi khóc, nhưng giờ lại không nhịn được, cảm thấy vừa thẹn vừa buồn bực lại vừa hận, không tự chủ được mà bật khóc.
Tần Thâm sửng người một lúc, rồi sau đó đột nhiên ôm cô đứng dậy.
Thân thể bỗng nhiên bay lên không chung, Tô Nhu giật mình, vội ôm chặt lấy cổ hắn.
Tô Nhu vẫn luôn quay lưng về phía những người khác, Tần Thâm đột nhiên đứng dậy khiến bọn họ cũng giật mình.
“Anh Thâm, sao anh lại đi rồi? Náo nhiệt phía sau còn chưa bắt đầu đâu!”
Tần Thâm ôm đầu người con gái kia úp vào lòng ngực mình cười nói: “Đêm nay có việc, để hôm nào mời các cậu ăn cơm sau.”
Nói xong hắn bước đôi chân dài miên man ra khỏi ghế lô.
Những người đang nghe nhạc hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy cửa ghế lô đóng lại thì bắt đầu thảo luận.
“Các người nói xem anh Thâm là nghiêm túc à?” Người đàn ông ngồi ở cửa lúc đầu đáp lời Tô Nhu đang vuốt ve bầu ngực sữa người phụ nữ nghi hoặc nói.
“Không thể nào, người phụ này bộ dáng cũng được, nhưng Đại tiểu thư nhà họ Sở cũng không xinh đẹp hơn cô ấy là bao, theo đuổi anh Thâm nhiều năm như vậy cũng không thành, anh Thâm chỉ là chơi bời mà thôi!”
Một đám người gật đầu tán thành, mấy người Quan nhị đại(2) Hồng tam đại(3) giống như bọn họ, muốn phụ nữ như thế nào mà chẳng có? Nhưng cuối cùng kết hôn vẫn phải là tìm một nhà môn đăng hộ đối.
Trên người Tô Nhu không có gì là hàng hiệu, cũng không phải tiểu thư nhà quan nào mà họ biết, loại con gái bình thường như này cùng lắm chỉ đề mua vui, không thể nào cùng Tần Thâm ở bên nhau được, không phải nói Tô Nhu không tốt, chỉ là không xứng, môn không đăng hộ không đối, người trong nhà sẽ không đồng ý.
Nhân vật chính ngày hôm nay Trác Tuấn Triết quơ quơ ly rượu, cười đầy ẩn ý nói: “Cũng không hẳn, bên cạnh Tần Thâm chưa từng xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào, đi xem thử đi.”
Trác Tuấn Triết lớn lên cùng Tần Thâm, hai người trước đây thường xuyên bị đem ra so sánh, mãi đến sau này Tần Thâm tốt nghiệp cao trung đi lính, mà cậu báo danh vào khoa Kinh tế và quản lý, cảm giác cạnh tranh giữa bọn họ mới mất dần đi.
Trác Tuấn Triết biết rất rõ Tần Thâm là một kẻ ưa sạch sẽ, miệng đối miệng uống rượu không phải là việc mà Tần Thâm có thể làm được, xem ra là đã để tâm rồi.
………
Quan nhị đại: Là từ ngữ dùng để chỉ con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.
Hồng tam đại: là những hậu duệ đời thứ 3 của thế hệ hệ cách mạng đầu tiên của Đảng Cộng sản Trung Quốc.