“Hừ… Của em thật chặt, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn em bằng cái dươиɠ ѵậŧ to lớn này!”
Tần Thâm rêи ɾỉ, nhéo vòng eo mảnh mai của cô, điên cuồng nhấp hông, dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt chảy xuống cặp đùi trắng nõn của người phụ nữ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ứ đọng lại bị đánh lên trắng xóa, vương lại trên đầu dươиɠ ѵậŧ và lôиɠ ʍυ của người đàn ông.
“A a a...”
Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ vang vọng trong khắp không gian chật hẹp này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, hai người đàn ông đi vào toilet bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ.
“Mẹ kiếp, thế mà lại có một đôi dã uyên ương ở đây làʍ t̠ìиɦ, đói khát như vậy sao không vào phòng đi?”
Người đàn ông đi cùng ngượng ngùng sờ mũi nói: “Thôi bỏ đi, đi thôi, qua phòng khác.”
“Mẹ nó, lão tử dựa vào cái gì phải đi, tôi đây không nhịn được nữa.”
Người đàn ông nhịn tiểu, càng nói càng hăng, không thèm kiêng dè gì hết, trực tiếp đi sang vách ngăn bên cạnh đi tiểu.
Tiếng nướ© ŧıểυ va vào gạch gốm cực kỳ trong trẻo, Tô Nhu gặm lấy mu bàn tay mà rêи ɾỉ, cả người run rẩy kịch liệt, lúc hai người kia nói chuyện Tần Thâm càng dập hung hăng hơn, cô chỉ có thể cố hết sức cắn mu bàn tay để kìm lại tiếng rên của mình.
Người kia đi tiểu xong chậm rãi rửa tay rồi mới cùng bạn rời đi, tiếng bước chân dần xa, Tô Nhu rốt cuộc chịu không nổi nữa, điểm G bị cọ xát kịch liệt, cô hét lên, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, cô lêи đỉиɦ rồi.
Đại não trống rỗng, Tô Nhu dựa người lên tường, hai chân mềm nhũn.
Tần Thâm như bị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô làm phỏng, ở bên trong côn ŧᏂịŧ liên tục co rút, ở giây phút cuối cùng rút dươиɠ ѵậŧ ra bắn lên tường.
Người đàn ông rút khăn giấy ở bên cạnh lau đi cái dươиɠ ѵậŧ đang ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, kéo khóa quần và đi ra khỏi phòng trước, hai mắt Tô Nhu mơ màng mất một lúc mới lau đi dòng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng phía dưới.
Qυầи ɭóŧ rơi trên mặt đất bẩn rồi, Tô Nhu nhặt lên ném luôn vào thùng rác, âʍ đa͙σ vừa bị chơi đến nhầy nhụa khẽ giật, nướ© ŧıểυ như muốn tuôn ra ngoài, Tô Nhu ngồi xổm xuống, đi tiểu xong kéo váy rồi đi ra ngoài.
Tần Thâm đang dựa vào cửa hút thuốc, Tô Nhu không ngờ được là hắn vẫn chưa rời đi, cô lặng lẽ đến trước bồn nước rửa tay.
Lớp trang điểm trên mặt đã bị trôi đi hết, cũng may cô chỉ kẻ lông mày, tô một lớp son mỏng, không chuốt mascara kẻ mắt, nên trông cũng không đến nỗi nhếch nhác.
Tần Thâm rít một hơi thuốc, lặng lẽ quan sát từng nhất cử nhất động của cô, nhìn cô rửa sạch tay rồi lại lau đi khóe mắt ẩm ướt, lại nhìn cô thò tay vào áo chỉnh lại chiếc áσ ɭóŧ bị xộc xệch.
Bờ ngực đầy đặn kia sờ vào cảm giác vô cùng sướиɠ, lòng bàn tay Tần Thâm có chút ngứa ngáy, hắn nắm chặt tay, ánh mắt đảo qua vòng eo thon thả của cô, cuối cùng di chuyển đến khuôn mặt, nhìn cô lấy lại bình tĩnh, vuốt lại mái tóc rối bù.
Sửa soạn xong Tô Nhu mím chặt môi chịu đựng sự trống trải phía dưới đi ra khỏi toilet, lúc đi ngang qua Tần Thâm cổ tay cô bị hắn bắt lại, Tô Nhu cau mày nhìn sang, khiến đối phương phải nhíu mày.
“ Ăn xong rồi liền muốn chạy sao? Đến một câu chào hỏi cũng không có, thật đúng là vô tình.”
Người đàn ông phun ra vòng khói, trong lời nói đầy vẻ giễu cợt, nhưng trên mặt lại không hiện lên biểu tình gì.
Tô Nhu hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Là anh ép buộc tôi, không phải anh nên nói một câu xin lỗi với tôi hay sao? Tôi hiện tại không muốn truy cứu nữa còn không được à?”
Dường như không nghĩ tới cô vẫn còn nói chuyện với hắn, người đàn ông trở nên hứng thú, cúi đầu xuống ngửi cổ cô.
Tô Nhu toàn thân cứng đờ, cô vừa mới cùng người đàn ông mình từng thích nhất làʍ t̠ìиɦ, bây giờ còn thân mật như vậy…
Tất cả những cảnh tượng kia chỉ có xuất hiện trong mộng xuân thời cao trung giờ đều đã xảy ra, thậm chí còn dữ dội hơn.