Mở mắt đã sang ngày hôm sau, Vũ Đường đổ hết tức giận lên người Tư Nhiên.
"Khốn khϊếp, ngươi thủ đoạn vô sỉ... Ai cho phép ngươi tự ý quyết định. Nếu không vì ngươi sằng bậy cưỡng ép ta ngủ, thì lúc này đã..."
Thuộc hạ bất mãn thay cho chủ tử, hắn không nhịn nổi chen ngang: "Hỗn xược, chẳng phải tại ngươi..."
"Câm miệng." Tư Nhiên nhặt một hòn sỏi bên chân, trừng mắt búng ngón tay phi phập vào cánh vai thuộc hạ khiến hắn lảo đảo ngậm lời muốn nói trở lại cuống họng.
"Thuộc hạ biết tội." Hắn lui về một gốc cây ngồi xuống, thâm tâm ghen ghét không phục, rõ ràng thái tử đã chiếm được Linh Mộc, nội lực không còn yếu ớt như xưa, nhưng cớ sao trên đường hồi hương lại cứ mãi chậm chạp, còn phải nhún nhường một tên nam nhân phế vật.
Run rẩy co chân, hai tay Vũ Đường ôm chặt đùi gối gục mặt xuống. Biết rõ chính bản thân vô lý, mọi điều y làm đều vì muốn tốt cho cậu, nhưng trong lòng vẫn rất uất ức, cậu rất sợ Cảnh Diệu đến phá vỡ mộng đẹp hiện tại.
Vỗ vỗ lưng an ủi, Tư Nhiên quyết định ôm cậu bế trên tay, vừa đứng lên, chân bị gối lâu có hơi tê nhức, y hít sâu một hơi điều tức nội lực, bước từng bước vững trãi đi đến nơi khác chỉ có hai người.
"Xin lỗi..." Bàn tay Vũ Đường ôm eo y thật chặt, trong tư thế được người ôm công chúa, cậu càng rúc sâu hơn vào l*иg ngực.
Đến gần con suối lớn, Tư Nhiên thả cậu ngồi trên tảng đá, sủng nịnh dỗ dành: "Ngoan, nghỉ thêm một ngày rồi lên đường vẫn kịp."
Thanh âm vang bên tai ấm áp nhu hòa, phiếm mắt càng thêm đỏ hồng, cậu cứ chằm chằm nhìn y không chớp mắt.
Rõ ràng khuôn mặt dịch dung trước mặt quá đỗi tầm thường nhưng khi chạm vào đáy mắt, Vũ Đường vẫn cảm nhận được sức hút mê người, vô thức lại nhớ tới lần đầu gặp nhau bên hồ Nhĩ Hải, miệng chợt thốt lên lời tiếc nuối.
"Giá mà lúc này được nghe ngươi gảy một khúc đàn tranh thì tốt biết bao."
Nhẹ xoa đầu ái nhân, Tư Nhiên đứng thẳng lên, lột bỏ dịch dung, y rút ra cây sáo bên hông, nở nụ cười quyến rũ: "Đường nhi... về tới An Lạc, ta sẽ ngày ngày gảy đàn bồi ngươi, hôm nay tiếng sáo thay cho tiếng đàn cũng chỉ được thổi vì một người là ngươi."
Tiếng sáo lơ lửng vang xa, Vũ Đường ngây ngẩn ngước nhìn bạch y trong gió, làn tóc đen tung bay hòa lẫn dây đỏ tết sam bên trái, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, phủ quang xuống khuôn mặt trắng ngần lại càng thêm rực rỡ, diễm lệ.
"Thật hay... cũng thật đẹp!"
Khúc sáo tiêu vừa dứt, Tư Nhiên bước lên, y quỳ một gối trước Vũ Đường, nắm đôi bàn tay phóng ra mị lực mê hoặc: "Ta còn biết thổi tiêu hay hơn nữa, Đường nhi muốn thử không?"
Tiếng sáo mang theo những nhu tình mật ý còn lanh lảnh lưu bên tai, nay lại nghe thêm thanh âm mềm dịu tiêu hồn. Vũ Đường bối rối nuốt nước bọt, trái tim nhảy loạn sắp vọt ra khỏi l*иg ngực.
Cậu không phát hiện ra hàm ý sâu xa trong câu nói, lơ ngơ gật đầu che đi xấu hổ: "Muốn... thêm một khúc nữa... ta nghe chưa đủ... A."
Trợn mắt nhìn hành động của đối phương, cậu "A" được một tiếng rồi ngậm miệng gồng mình thu chân, bàn tay y đè lên hai bắp đùi giữ chặt.
Xiêm y vẫn đàng hoàng, chỉ có khố y bị kéo lỏng, Tư Nhiên móc ra con điểu nhỏ xinh phấn nộn, chỉ vì lấy lòng thê tử, y không ngại thân phận cao quý, hạ thấp mình quỳ gối mυ'ŧ thứ đó vào bên trong miệng.
Vũ Đường run rẩy giữ đầu cản lại: "Đừng làm vậy, ta không cần... aaaa... ư ưm ~~~..."
Bỏ mặc ngoài tai, Tư Nhiên cúi đầu ngậm hai tinh hoàn mυ'ŧ nhẹ, lưỡi vươn dài liếʍ dọc lấy dương điểu.
Dừng tại đỉnh qυყ đầυ, chóp lưỡi chọc sâu ngoáy vào lỗ sáo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dịch nhờn trong suốt tiết ra, y tham lam nhấm nháp tất cả hương vị ngọt mặn vào trong miệng. Chờ dươиɠ ѵậŧ bị máu bơm về mạch gân căng cứng, y liền ngậm sâu tận gốc cán đẩy vào cuống họng, hàm răng há vừa đủ cạ nhẹ da thịt.
"chụp" "phụt" "phụt" "lép nhép"
Âm thanh va chạm trong vũng nước dãi hòa cùng tiếng phun nuốt ra vào không ngừng vang lên, một tay Vũ Đường nắm chặt mép đá, tay kia nghiêng mu bàn chặn lại cửa miệng, ép tiếng rêи ɾỉ thoát ra nhỏ nhất.
Cảm giác được thịt lưỡi nóng rảo hoạt quấn lấy dươиɠ ѵậŧ, kɧoáı ©ảʍ tê rần ngấm vào tủy sống, chạy vọt lên đại não, cậu khó khăn mở miệng: "Ư ư... mau... đừng mυ'ŧ... ha aaa... nhả ra... ư hư... ta sắp bắn... aaaaa."
Má Tư Nhiên chỉ hơi phồng một chút, y nhận ra đối phương đang nhẫn nại kìm nén, liền buông nắm hai bên đùi, dùng tay xoa nắn hòn bỉu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, môi lưỡi nút càng chặt, tốc độ phun nuốt dươиɠ ѵậŧ cố tình nhanh bạo hơn lúc ban đầu..
"Aaaa..."
Thần hồn ngây dại, Vũ Đường chống hai tay ra sau tảng đá ngửa người thở dốc, cậu không kìm được mà phóng thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng y, càng xấu hổ khi nghe tiếng nuốt ực bên tai.
Chỉnh trang y phục cho cậu, Tư Nhiên đứng lên ngậm lấy vành môi, duỗi đầu lưỡi câu lấy thịt mềm càn quấy trêu ghẹo, răng nanh cắn vào môi dưới đau điếng kéo thần trí cậu trở về.
Hoàn hồn, cánh môi bị chà đạp sưng đỏ, giọng Vũ Đường đã lạc đi một nửa, ấp úng: "Ừ... hay là... ta cũng..."
Sửng sốt, Tư Nhiên mím môi nhịn cười, mày nhướn cao, nâng mặt cậu đối diện mình, cố tình đã hiểu còn lưu manh hỏi lại: "Cũng gì?"
Cắn môi, Vũ Đường hít sâu, quyết tâm đưa tay mò vào khố y liền bị Tư Nhiên cản lại: "Đừng động..."
Ương ngạnh luồn sâu xuống dưới, vừa nắm lấy dương côn, trên tay đột nhiên bỏng rát, cậu nuốt nước bọt: Đờ mờ... thực tế không có khoa học, thứ đó của chính thụ như thế nào có thể lớn hơn công phụ? Trách chi đêm đó y không cho cậu nhìn, bản thân lại bị sắc đẹp mê hoặc không có phát giác ra.
Tư Nhiên hít sâu một hơi, nóng nảy gằn giọng: "Đường nhi... buông ra."
Ngơ ngác không hiểu tại sao, dù nuốt không trôi kích cỡ này cho lắm, nhưng bản thân vẫn rất tình nguyện phục vụ cho y vui vẻ giống mình, tay cậu nắm càng chặt, bắt đầu tuốt lộng: "Không... tại sao chứ?"
Ẩn nhẫn chịu đựng, Tư Nhiên giữ lấy cổ tay ấn vào huyệt Dương Trì ép cậu buông tay, y xoay lưng lạnh giọng: "Dịch dung xấu muốn chết, ta không thích. Ngồi đó ta xuống kia bắt cá nướng ăn."
Gì? Ngươi có can đảm xuống tay với khuôn mặt này mà lại không cho khuôn mặt này xuống tay với ngươi? Đồ xấu xa... ta cũng không thèm...
Vũ Đường giận dỗi đứng lên, đi vòng quanh nhặt chút củi khô chờ nướng cá.
Bước chân Tư Nhiên vội vã, y cởi y phục nhảy xuống suối ngâm mình. Thời tiết cuối tháng 11 còn rất lạnh, nước suối rét căm cũng không dập tắt được ngọn lửa dục trong lòng đang bốc cháy.
Đường nhi sao có thể hồn nhiên châm hỏa không màng hậu quả như thế, báo hại y thống khổ chịu đựng một mình. Nếu chẳng phải kiêng nể quãng đường còn xa, sợ sức khỏe khó trụ, y đã đè luôn người xuống, phóng thích ra du͙© vọиɠ ngay chốn rừng núi hoang vu này.
Tư Nhiên đưa tay nắm lấy dương côn, ủy khuất tự an ủi chính mình, mi mắt khép hờ tưởng tượng ra mộng cảnh, miệng thô suyễn lẩm nhẩm gọi tên: "Đường nhi... Đường nhi..."