Áo Khương Kiệt bị vứt ở dưới đất, đai lưng mở ra, anh nhẹ nhàng kéo chiếc quần dài xuống bên chân.
Động tác của Khương Kiệt không chút vội vã, anh bình tĩnh vừa cởi đồ vừa trắng trợn xoáy sâu đánh giá mỹ nhân đang lõα ɭồ hơn phân nửa trước mắt, lửa dục trong con ngươi bùng cháy dữ dội, sau hôm nay Vũ Đường chắc chắn sẽ là người của anh.
Vũ Đường rất hối hận, bản thân quá ngây thơ mà tin vào thiết lập của nhân vật, cậu đã sa chân lỡ bước đi theo con sói đuôi to này về trong hang ổ, ai có thể ngờ anh ta lại biếи ŧɦái tới mức nam nữ không kiêng, chay mặn không chê như thế này.
Nếu ở hoàn cảnh khác, Vũ Đường sẽ không tiếc lời khen ngợi body Khương Kiệt thật là soái. Anh quanh năm rèn luyện thân thể, cơ múi đều săn chắc hoàn hảo, nó mang công kích sắc dụ chết người, đáng tiếc anh ta lại là một tên tra nam háo sắc.
Thấy Vũ Đường từ sợ hãi chuyển sang thất thần nhìn mình, Khương Kiệt ngả ngớn đưa mu bàn tay lướt từ bờ vai kéo chầm chậm một đường xuống cơ bụng 6 múi cân xứng , anh tiến lại gần trêu chọc: “Vũ Đường… đẹp không?”
Khuôn mặt Vũ Đường nóng ran, cậu xoay mặt đi, vội vàng nâng người đứng lên loạng choạng bỏ chạy.
Vòng tay Khương Kiệt ôm người trở lại, bàn tay nắm lấy cổ áo giật mạnh xé rách mảnh vải làm hai, một vài chiếc cúc rơi rớt xuống sàn.
Đùa cũng đùa đủ rồi, anh không còn kiên trì nhẫn nhịn thêm nữa.
Bàn tay anh xoa xoa bụng nhỏ, ngón tay mơn trớn lướt nhẹ lên trước ngực Vũ Đường đang phập phồng sợ hãi.
Hơi thở Khương Kiệt hít hà hương nhài sau gáy, anh ngậm trọn tai trái Vũ Đường vào trong khoang miệng, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ. Nhân lúc cậu chưa kịp suy nghĩ phản kháng, anh không lưu tình đẩy người lao về phía trước.
Hành động bất ngờ của Khương Kiệt làm Vũ Đường theo phản xạ đưa tay bám vào thành ghế sofa, tư thế bị gập người cúi xuống. Đóa cúc nhỏ hiện ra trước tầm mắt Khương Kiệt.
“A… đau quá… huhu… Khương Kiệt… anh mau cút ra…hộc hộc… cút ra ngoài.”
Cậu không ngờ bản thân mới đổi tư thế, anh ta lại dám lợi dụng đẩy ngay dươиɠ ѵậŧ chen vào trong hậu vị cậu.
Cơn đau xé rách khiến cậu vã tứa mồ hôi hột, bàn tay bấu chặt thành ghế nổi gân xanh nhàn nhạt.
Bình thường, Khương Kiệt không bao giờ ôn nhu với bạn tình, nếu đã chấp nhận chơi cùng anh thì phải theo nguyên tắc của anh, làm gì có khúc dạo đầu như anh đã làm với Vũ Đường?
Bất quá tiếng kêu đau của cậu lại làm anh nổi lên thương xót, anh từ từ thả tốc độ chậm lại, áp cả l*иg ngực lên lưng trần trắng mịn bên dưới, hôn xuống bờ vai tuyết trắng mảnh khảnh của cậu.
Anh thì thầm trấn an: “Vũ Đường ngoan… mau thả lỏng… thả lỏng sẽ hết đau.”
Vũ Đường lúc này không quan tâm gì hết, nghe Khương Kiệt nói xong cậu cũng thử thả lỏng để giảm tránh cơn đau, cậu run rẩy nức nở: “Khương Kiệt… anh… anh dừng lại đi… em xin anh đó… em không… aaaa… ưm… ưm… khô… ng…”
Dươиɠ ѵậŧ Khương Kiệt bị kẹp cũng không mấy thoải mái, nhân lúc Vũ Đường vừa thả lỏng hậu vị, anh thừa thắng xông lên thúc mạnh theo nhịp 4 nông 1 sâu, trong đầu luôn cố nhớ lại vị trí mẫn cảm lúc đưa tay dò xét, phần qυყ đầυ hơi cong vểnh nhằm đúng đó mà thúc vào.
Hậu huyệt co rút mãnh liệt, bên trong lại ấm nóng trơn trượt, miệng nhỏ hút lấy dươиɠ ѵậŧ anh ra sức lấy lòng mang lại kɧoáı ©ảʍ sôi trào, dịch tràng cũng theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tiết ra ngày một nhiều hơn, nó sắc da^ʍ bóng loáng ánh nước chảy quanh kẽ cúc hoa hồng hồng xinh đẹp.
Khương Kiệt thật không có ngờ, cảm giác khi được thao Vũ Đường còn sướиɠ hơn cả tưởng tượng, mấy năm qua anh đã ham chơi uổng phí quá rồi.
“Vũ Đường… có phải anh là người đầu tiên cắm vào chỗ đó không? Em thật sự là một xử nam sao?” Giọng Khương Kiệt trầm khàn, thanh âm tràn đầy tình ý, có chút mong chờ đáp án.
“Anh… câm… miệng... ư… aaaa”
Môi Vũ Đường tự mình cắn rách, cậu hối hận quá, thà chịu đau còn hơn nhục nhã bị thao như thế này.
Rõ ràng cậu đang bị người ta thọc đít mà con điểu phản chủ kia dám to gan ngẩng đầu lên hưng phấn.
Đôi mắt Khương Kiệt híp lại, anh từ khom lưng chuyển thành đứng thẳng người lại, dươиɠ ѵậŧ vẫn nằm sâu bên trong hậu huyệt, bàn tay to dày nắm chặt hai bên hông Vũ Đường mà điên cuồng thao loạn, anh muốn nghe thanh âm kiều suyễn kia rên ra thành tiếng.
“Chậm… chậm một chút… ưm…aa… ưm…” nước mắt Vũ Đường lã chã rơi ra, cậu gục l*иg ngực lên thành ghế, mông bị chổng lên cao hơn, hai tay đưa lên bịt miệng để tránh phát ra những âm thanh rêи ɾỉ đáng xấu hổ kia.
Môi Khương Kiệt bỗng bật cười ra tiếng, anh cúi người xuống bao bọc toàn thân Vũ Đường vào lòng, bắt lấy hai cổ tay cậu kéo ra: “Đừng nhịn… thích không? Anh muốn nghe thanh âm của Đường Đường.”
“Aaaaa… sâu quá… đủ rồi… ưm ưm… không thích…aaa.. ân… dừng… dừng lại.”
Kɧoáı ©ảʍ bắt đầu xông lên đại não Vũ Đường, cậu hổn hển không ra hơi, Khương Kiệt là muốn chơi chết cậu hay sao?
Cánh tay Khương Kiệt sở hữu cơ bắp rắn rỏi đủ sức xoay người Vũ Đường lại xốc cậu bế lên cao.
Vũ Đường vô thức sợ bị ném ngã, vòng tay không tự chủ ôm ra phía sau gáy, hai cẳng chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn vào bên eo anh chặt nhất có thể.
“Không thích mà ôm anh chặt vậy à? Đúng là tiểu Miêu Tinh khẩu thị tâm phi.”
Ở tư thế này, Vũ Đường bị bế cao hơn Khương Kiệt, anh ngẩng mặt tiến lên ngậm lấy đôi môi sưng đỏ kia, chân bước về phía phòng ngủ nhưng nụ hôn vẫn nồng nàn dây dưa, dươиɠ ѵậŧ theo từng bước chân di chuyển mà xóc nẩy cọ sát hậu vị sâu đến đỉnh điểm.
Vũ Đường không nhịn được nữa, con điểu nhỏ của cậu không cần ai an ủi cũng có thể phun ra dịch nóng.
Một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c sền sệt bắn ra, Vũ Đường cứng ngắc đơ luôn tại chỗ.
Khương Kiệt cũng nhận ra vật nhỏ đã xuất tinh, anh buông tha đôi môi, ngậm lấy vành tai đỏ thổi vào khí nóng: “Sướиɠ đến vậy sao? Hôm nay đàn anh sẽ cho em ăn no có được không?”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên ngực hai người, nó nhớp nháp cực kì da^ʍ mĩ, Vũ Đường cắn chặt môi xấu hổ nói không lên lời.
Trước khi đặt cậu lên giường, anh bế người trong lòng đến bên tủ thuốc lấy ra hai viên cảm và một cốc nước ấm dỗ dành: “Đường Đường ngoan, em quên uống thuốc.”
Vũ Đường quay mặt đi cúi đầu nhắm mắt, biếи ŧɦái như anh ta thì làm gì có đạo đức tốt bụng như vậy, nếu là lo cho cậu thì đã không làm như thế?
“Muốn không bị tôi thao chết thì em mau uống đi, em có biết hậu quả khi bướng bỉnh chống đối tôi là gì hay không?”
Thái độ của Vũ Đường khiến anh không vui, anh không ngần ngại uy hϊếp. Mặc dù biết rõ làʍ t̠ìиɦ lúc người dưới thân đang sốt là mĩ vị sung sướиɠ cực kì, nhưng nó lại ảnh hưởng đến sức khỏe về sau. Chính bản thân Khương Kiệt cũng vô thức không nhận ra, đây là lần đầu tiên anh thật sự quan tâm đến một người.
Nước mắt Vũ Đường lại rơi, cậu đành uống vội nó, còn chưa kịp đặt lại cốc lên bàn, Khương Kiệt đã gạt đổ nó rơi vỡ xuống sàn nhà, anh nhanh chóng đi đến bên giường ném cậu lên đệm êm.
Khóe môi Khương Kiệt cong lên: “Bảo bối… chúng ta tiếp tục chơi.”