Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 147: Đuổi từng người cô yêu đi

Thẩm Tri Ý biết, sau này cô sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tần, hợp đồng giữa bọn họ không thể để tình cảm xen vào nữa.

Lệ Cảnh Minh đuổi từng người cô yêu đi, khiến cô trở nên cô độc bất lực, đời này cô chỉ có thể làm hai việc ăn và bị yêu, Lệ Cảnh Minh muốn thuần hóa cô thành một ngọn cỏ chỉ có thể phụ thuộc vào anh.

Việc làm ăn của Tần Thị mấy tháng nay rất ảm đạm, đều do đắc tội Lệ Cảnh Minh, bây giờ Lệ Thị chủ động đến bàn chuyện hợp tác, tin đồn thể nào cũng được tung ra, không bao lâu nữa Tần Thị sẽ khôi phục nguyên trạng.

Thẩm Tri Ý yên tâm rồi, ký xong hợp đồng viên đá trong lòng cô cũng rơi xuống.

….

Cuộc sống cũng chỉ như vậy, thoáng một cái nửa tháng đã trôi qua, Thẩm Tri Ý đi làm ở Lệ Thị, người đàn ông ngày thường bận rộn với công việc không biết lấy đâu ra thời gian rảnh để trông chừng cô, mỗi ngày đều gọi cô đi ăn cơm, cùng nhau về nhà, cùng nhau ngủ, lại cùng nhau đi làm, cuộc sống đều đều, lại thêm uống thuốc đúng giờ, bệnh của Thẩm Tri Ý lâu rồi không phát tác.

Bọn họ như một đôi vợ chồng ân ái, khác hoàn toàn nội dung mấy tờ báo viết.

Thẩm Tri Ý không biết, cô và Lệ Cảnh Minh đã bị nhân viên âm thầm coi là “đôi vợ chồng kiểu mẫu”, nhiều năm như một, càng ngày càng ân ái, đúng là tấm gương cho họ.

Hôm nay Thẩm Tri Ý đi viện kiểm tra, tinh thần rất tốt, không phát bệnh, Tô Miễu đưa thuốc Tần Mặc gửi cho cô, thuận tiện lấy năm ống máu.

“Tháng này cô nghỉ ngơi khá tốt, khí sắc cũng tốt hơn nhiều”.

Thẩm Tri Ý bất giác xoa mặt mình: “Ừm tôi thấy cũng khá ổn”.

“Cứ giữ được như vậy là tốt, bây giờ cô còn nôn ra máu không?”, Tô Miễu hỏi.

“Tuần trước trước nữa có nôn một lần, có máu, nhưng không nhiều như trước nữa”.

“Vậy thì tốt”, Tô Miễu gật đầu nói: “Hôm nay Lệ Cảnh Minh đến cùng cô sao?”

“Không”.

“Vậy thì tốt”.

Thẩm Tri Ý chưa hoàn hồn, Tô Miễu trước mặt đột nhiên đứng dậy: “Có người ở trong viện đợi cô một tháng rồi”.

Ai có thể ở viện đợi cô một tháng vậy? Thẩm Tri Ý nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra được, cho đến khi Tô Miễu gọi điện, mấy giây sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Cửa hơi hé, Thẩm Tri Ý thông qua khe cửa nhìn rõ bóng dáng người đứng ngoài, là Bạch Thu.

Bạch Thu chạy thẳng qua đây, như sợ chậm một tí thôi cô sẽ đi mất, anh ta thở hổn hển, sau khi lau sạch mồ hôi trên đầu, liền cẩn thận gõ cửa.

Tô Miễu đánh mắt với Thẩm Tri Ý.

Thẩm Tri Ý do dự một lúc, đứng dậy đi mở cửa, Bạch Thu cao hơn cô một cái đầu.

Thẩm Tri Ý khẽ ngẩng đầu hỏi: “Anh vẫn luôn đợi tôi trong viện sao?”

Là đàn ông nhưng lại dễ đỏ mặt, Bạch Thu hơi ngại ngùng, anh ta lui về sau nặng nề “ừ” một tiếng.

“Đợi tôi làm gì? Có việc gì quan trọng sao? Tại sao không gọi điện cho tôi?”, cô hỏi một lèo ba câu.

Đầu óc Bạch Thu đần độn, phản ứng chậm chạp, vấn đề đơn giản cũng mất một lúc suy nghĩ mới dám trả lời: “Lúc trước cô bảo tôi không được liên lạc với cô, nếu liên lạc cô sẽ không để ý đến tôi nữa”.

Thẩm Tri Ý giật mình, nhớ ra đúng là cô có nói vậy.

“Vậy tại sao anh lại chờ tôi ở bệnh viện?”

Bạch Thu giải thích: “Trước kia cô từng đến đây… Nơi này có người quen của cô”, người quen này là chỉ “Tần Mặc”, anh ta vốn muốn tìm bác sĩ này để hỏi tình hình, nhưng sau khi tới mới biết Tần Mặc đã rời đi, nếu không chẳng may gặp được Tô Miễu, không biết còn phải đợi đến bao giờ.

Tâm tư của Bạch Thu rất dễ đoán, nghĩ gì đều để lộ ngay trên mặt.

Anh ta thật sự rất ngu, đến nỗi Thẩm Tri Ý cũng phải bảo anh ta ngu, hành vi này khác gì há miệng chờ sung, đưa cô đến đây một lần, anh ta liền cho rằng cô còn quay lại đây, vậy nên mỗi ngày đều đến đây đợi cô.

Thẩm Tri Ý quay đầu nhìn Tô Miễu, Tô Miễu bất lực nhún vai, rõ ràng cô ấy cũng hết cách.

Bạch Thu rất ít nói, cô độc nhiều năm nên không biết cách ăn nói, có thể chủ động đi tìm cô như vậy đã là bất ngờ lắm rồi.

Tô Miễu nói xen vào một câu: “Tôi có cần ra ngoài để cho hai người có không gian riêng để nói chuyện không?”

Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Không cần đâu, cô mà đi tí nữa có bệnh nhân đến tìm cô thì phải làm thế nào?”, cô nhìn Bạch Thu nói: “Anh vào đây ngồi đi”.

Vốn định lấy thuốc xong rồi về, bây giờ gặp được Bạch Thu nên tạm thời chưa về được.

Thẩm Tri Ý nhìn thời gian, đã là một giờ chiều rồi, cô hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Bạch Thu mím môi, mắt sáng rực nhìn cô.

Thẩm Tri Ý dù có bình tĩnh hơn nữa cũng không chịu nổi ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn bộ dạng của Bạch Thu, có vẻ như mấy lời cô nói lúc trước đều đổ xuống sông xuống biển rồi.

Có nhiều chuyện cô nghĩ không thông, ví dụ như bây giờ, cô không hiểu tại sao Bạch Thu lại thích cô?

Nhưng nghĩ một hồi cô từng thích Lệ Cảnh Minh mười sáu năm, chẳng phải cũng khiến người ta cảm thấy khó hiểu sao?