Tay Lâm Thích duy trì động tác chống hai bên sườn cô, ánh mắt hơi rũ, Thời Gia Nhiên mê mang nhìn anh, khát vọng tiếp xúc càng nhiều, cô chưa bao giờ nghĩ thân thể của mình lại khát vọng đàn ông tới gần như vậy.
“Chị, tôi là Lâm Thích.”
“Tôi biết.”
Thời Gia Nhiên nâng thân mình, mông nâng lên, cố ý cọ vào hạ thể cứng rắn căng chặt của anh.
Lâm Thích tách hai chân kẹp chặt của cô ra, ngón tay thon dài cách qυầи ɭóŧ vân vê qua lại, cô cắn lỗ tai anh lẩm bẩm: “Anh trai cậu mang người phụ nữ kia trở về rồi sao?”
“Chị, chuyên tâm chút.” Anh cúi đầu, hô hấp nóng rực phun bên tai cô, môi mỏng như có như không chạm vào tai cô, Thời Gia Nhiên có lẽ do say rượu, thế nhưng cảm thấy giọng nói Lâm Thích êm tai cực kỳ.
Cô mềm mại mà tách hai chân ra, tay ôm cổ anh buộc chặt, anh vừa lòng mà tán dương: “Chị thật ngoan.”
Ngón tay linh hoạt cách qυầи ɭóŧ hơi mỏng, không đến một lát, xúc cảm ướŧ áŧ khiến anh hưng phấn lên: “Ướt.”
Thời Gia Nhiên cảm giác thân thể của mình phát sinh biến hóa quỷ dị, cô ngưng mi nhìn anh, anh cười khẽ, ngón tay vạch qυầи ɭóŧ ra, đi vào quần dùng sức hướng bên trong đè ép, dị vật rất nhỏ cùng với cảm giác đau đớn làm cô có chút kháng cự, anh ngăn chặn chân cô, cởϊ qυầи, cách qυầи ɭóŧ côn ŧᏂịŧ cực đại cọ xát bên cạnh đùi cô, anh nhướng mày, hơi thở thô nặng: “Chị, đẩy tôi làm gì?”
Thời Gia Nhiên rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay khô ráo trở nên ướŧ áŧ khi nắm lấy cô, đầu ngón tay ướŧ áŧ làm gương mặt cô bắt đầu nóng lên, đó là do thân thể cô tràn ra, là phản ứng nguyên thuỷ nhất, trước kia mỗi lần cô muốn đem mình trao cho Lâm Thanh đều sẽ như vậy.
Mà hiện giờ, cô nằm dưới thân em trai của người đàn ông kia cũng sẽ ướt, trong xương cốt cô quả nhiên rất phóng đãng.
Côn ŧᏂịŧ thô dài nắm trong tay cô, đột nhiên bành trướng nổi lên gân xanh, cực kỳ nóng bỏng, giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, cô muốn buông tay, người đàn ông bắt lấy mu bàn tay cô gắt gao mà nắm lấy, dươиɠ ѵậŧ thật lớn một tay căn bản cầm không được, nhiệt độ thiêu đốt lòng bàn tay cô, cô nghe thấy giọng nói của mình trở nên đứt quãng: “Lâm... Lâm... Lâm Thích...”
Cô không thể tưởng tượng sao lại lớn như vậy, cửa động nhỏ hẹp sao có thể cất chứa.
“Chị, có phải chị chưa từng làm qua?” Anh vừa nói vừa đẩy qυầи ɭóŧ cô ra, bắt lấy tay cô đè lên hai bên sườn, qυყ đầυ to như vậy cọ xát môi âʍ ɦộ, nháy mắt căng ra, trái tim Thời Gia Nhiên trùng xuống, khi tới cổ họng, cô kêu tên anh, muốn ngăn cản sự hoang đường mà phóng túng này.
“Lâm... Lâm Thích...”
Anh thấp giọng cười: “Chị, tôi cũng chưa làm qua, không sao, chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”
Nơi tư mật nhất trong thân thể, địa phương chưa bao giờ bị đυ.ng chạm bị côn ŧᏂịŧ siêu cấp lớn của anh mạnh mẽ khai mở, cô muốn nhúc nhích thân thể bị ép tới gắt gao, cô nức nở rêи ɾỉ ra tiếng: “Đừng... Đừng đi vào... Đau... Đau quá...”
Trước đây, Lâm Thích luôn mang bộ dáng lạnh như băng, đối với câu hỏi của cô từ trước đến nay đều là lạnh lẽo, mà giờ phút này trong ánh mắt đạm mạc kia tràn ngập du͙© vọиɠ, du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất —— làʍ t̠ìиɦ.
Dươиɠ ѵậŧ chặt chẽ kết hợp, hoa huyệt bị sưng to lấp đầy, bành trướng khiến cô đau đớn không thôi, Lâm Thích cũng không cảm thấy thoải mái, khẩn trương bao vây mà kẹp chặt lấy anh, cảm giác này làm da đầu anh tê dại.
“Ân....”
Lâm Thích điều chỉnh tư thế, đỉnh chạm vách trong hoa huyệt cô, bản năng nguyên thủy nhất của nhân loại, rêи ɾỉ khi làʍ t̠ìиɦ, rõ ràng là tiếng rêи ɾỉ thống khổ, lại mang theo vẻ kiều mị quyến rũ.
“Chị... Còn đau không?”
Anh đình chỉ động tác rất nhẹ, nhìn vào mắt cô, đôi mắt ôn nhu làm Thời Gia Nhiên giống như thấy được thân ảnh Lâm Thanh, cô còn nhớ rõ hồi quân sự năm nhất, cô liếc mắt một cái liền thấy Lâm Thanh, cái vóc dáng cao cao kia, người đàn ông hào hoa phong nhã, nói chuyện không nhẹ không nặng, làm việc gọn gàng ngăn nắp.
Cô vuốt ve thái dương anh, khóe miệng cười lên: “Tôi vốn dĩ là chị dâu của cậu.”