Sau khi gia nhập chiến đội Tham Lang, Tô Kiều đã nhận được huy hiệu của nhà thám hiểm và ghim vào quần áo của mình, để cô không bị chú ý khi một mình ra vào sa mạc và các khu vực khác của nhà thám hiểm.
Sau khi trở về từ chiến đội Tham Lang, Tô Kiều đang nghĩ về ngôi nhà mới của mình trong ốc đảo, và dùng 20 khối năng lượng nguyên thạch trên tinh hạm để đi đến sa mạc và bắt đầu làm nông.
Tô Kiều đã trồng một khoảng lớn cỏ xanh ở không gian thoáng đãng bên hồ, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy cây cỏ tinh tế đang lớn nhanh đến mức có thể nói là điên cuồng. Chỉ trong vài ngày, cỏ cây đã phát triển tươi tốt, ngay cả những cây non nhỏ cũng đâm chồi nảy lộc và cao bằng cô.
Tô Kiều đem hộp giữ đồ đổi ra cỏ và cây non, sau đó bắt đầu phân chia khu vực. Cô chia toàn bộ ốc đảo thành 9 khối theo lưới 9 ô vuông, hồ rộng chiếm hai khối, khu vực cạnh hồ còn trống, cô dự định trong tương lai sẽ dùng làm vườn cây ăn quả.
Sáu diện tích còn lại gọn gàng, cô dùng cuốc đào những rãnh nhỏ để ngăn cách làm dải phân cách, 3 diện tích ở giữa cô định làm nhà, trồng một khu vườn nhỏ, quây lại một mảnh đất để chăn nuôi động vật nhỏ.
Ba khu vực phụ thuộc nhiều nhất vào sa mạc được sử dụng để trồng trọt, với ngũ cốc chiếm một diện tích, rau chiếm một diện tích, và phần còn lại là dưa và trái cây.
Vì trước mắt cô không thể đổi hạt giống rau và trái cây, ba khu vực này phải được trồng cỏ để làm cho đất đai màu mỡ.
Sau khi phân chia khu vực ốc đảo, Tô Kiều sẽ trồng cỏ xanh ở ba khu đất bên ngoài, sau khi đổi lấy, hình minh họa thực vật sẽ sớm mở khóa các loài mới: liễu và lô hội.
Sách Bách thảo đã được mở khóa:
Cỏ xanh 10 giá trị bức xạ
Thông, bạch dương 1.000 giá trị bức xạ
Cây đào, cây lê 5.000 bức xạ giá trị
Hồ dương, xương rồng bà 10.000 giá trị bức xạ
Liễu, lô hội 15.000 giá trị bức xạ
Các loài còn lại không được mở khóa. Lượng bức xạ tối đa thu được trong sách bách thảo là 20.000.
Tô Kiều cũng đã nghiên cứu quy tắc mở khóa của sách bách thảo. Cứ 5.000 điểm bức xạ sẽ mở ra một loài mới. Giới hạn trên của sách là giá trị bức xạ được mở khóa của các vật phẩm mới. Tuy nhiên, có những lúc cô rõ ràng là có đầy đủ các giá trị bức xạ để mở khóa. Tô Kiều nghĩ càng nhiều loài thực vật được trao đổi thì càng dễ dàng mở khóa các loài mới. Trong số đó, có một giá trị mà cô không biết.
Ví dụ, hôm nay cô ấy đổi cỏ liên tục, và dễ dàng mở khóa các loài liễu và lô hội mới.
Nghĩ đến điểm mấu chốt này, Tô Kiều càng cảm thấy mình nhất định phải trồng đầy cây cối và hoa quả ở Hắc Tinh mười hai vực.
Tô Kiều vẫn luôn làm đến chạng vạng, sau đó đổi 5 cây liễu và trồng dọc theo ven hồ, nghĩ đến năm tới hồ sẽ có nhiều liễu rủ bay trong gió, cô vui mừng đến mức lăn vào trong cỏ. Giá trị bức xạ vẫn chưa đủ, cô còn muốn trồng hàng hoa đào trong vườn cây ăn quả bên hồ, mười dặm hoa đào cũng rất đẹp.
Để lại cái cuốc ở ốc đảo, Tô Kiều đem thịt dã thú phơi khô, rồi gọi tinh hạm trở về khu vực an toàn. Mấy ngày nay, cô ở trên tinh hạm qua lại, tiêu tốn nhiều năng lượng nguyên thạch, ở thời đại tinh tế, mua một phương tiện đi lại rất cần thiết.
Trở lại khu vực an toàn, Mộc Dao gửi cho cô một tin nhắn.
"Tô Kiều, có một nhiệm vụ cấp B là thăm dò khu năm, nếu hoàn thành, mỗi người sẽ có 100 khối năng lượng nguyên thạch và 10 điểm danh dự. Tôi và anh trai tôi chuẩn bị đi, cô có muốn đi cùng tôi không?" "
Đôi mắt Tô Kiều lập tức sáng lên khi nghe đến 100 khối năng lượng nguyên thạch. Chân muỗi cũng là thịt*. Hai ngày qua cô không kiếm được bao nhiêu. Cô vừa tiêu tiền, giờ trong người còn dư 20.000 khối, và hơn nữa nhiệm vụ là thăm dò, cô có thể đào mỏ, hoặc chạm trán với dị thú và có thu hoạch mang về.
* Chân muỗi cũng là thịt : tiền ít cũng là tiền.
Tô Kiều và anh em họ Mộc hiện là thành viên dự bị của chiến đội Tham Lang. Họ được yêu cầu thực hiện các nhiệm vụ tình nguyện hàng tháng và tích lũy điểm danh dự. Sau khi tích lũy được 200 điểm danh dự, họ có thể trở thành thành viên bình thường và được kết hợp vào đội hình tinh nhuệ.
“Đi. Mấy giờ chúng ta gặp nhau?” Tô Kiều vội vàng nói.
"Tám giờ sáng, hãy mang theo lương thực và vũ khí. Nhiệm vụ thăm dò kéo dài mấy ngày. Lần này có thể chúng ta sẽ phải qua đêm ở bên ngoài." Giọng của Mộc Dao cũng có chút căng thẳng.
“Qua đêm?” Tô Kiều sững sờ một chút nói: “Không sợ bức xạ?”
“Chúng ta lái xe maglev qua, xe có vỏ bảo vệ dùng một lần, có thể dùng được trong ba ngày.” Mộc Dao biết cô chỉ mới Hắc Tinh mười hai vực, và cô không biết gì về nơi này, vì vậy cô ấy đã giải thích một phen.
Do chi phí của lá chắn vĩnh viễn cao, chính phủ liên bang đã phát triển một loại lá chắn dùng một lần. Đội tìm kiếm trong Hắc Tinh mười hai vực sẽ lái một chiếc xe maglev với lá chắn dùng một lần và chọn ngủ qua đêm bên ngoài, tiết kiệm thời gian qua lại.
Nếu không, thăm dò 4 giờ mỗi ngày chưa tính đi tới đi lui. Liệu một tinh tế lớn như vậy, thăm dò đến một vạn năm sau sao?
“Đừng lo lắng, tuy rằng độ khó của nhiệm vụ là cấp B, nhưng đội trưởng lại là thành viên của đội thứ hai, có kinh nghiệm, chúng ta nhất định sẽ an toàn trở về.” Mộc Dao nghĩ đến có thể tham gia nhiệm vụ với những người từ đội thứ hai của Tham Lang, cô rất hào hứng.
“Được rồi.” Tô Kiều muốn nói với cô ấy rằng ba người họ là những tân binh trẻ chưa có kinh nghiệm, mà họ lại có thể thực hiện nhiệm vụ cấp B, lại được dẫn đắt bởi đội tinh thuệ, chắc hẳn nhiệm vụ rất nguy hiểm.
Nhìn thấy Mộc Dao hưng phấn như vậy, Tô Kiều cũng không nói gì, quên đi, cô có khả năng thu thập bức xạ bách thảo, anh em họ Mộc cũng giỏi, bây giờ có vũ khí, miễn là không gặp phải dị thú cấp cao, thì không có vấn đề.
Tô Kiều vào diễn đàn, tìm được bài đăng mà Mộc Dao nói, tiếp quản nhiệm vụ, chuẩn bị đồ đi thăm dò.
Vì sẽ ở lại qua đêm nên cô mang theo một bếp từ, một tủ đông lạnh, hai miếng thịt khô lớn, một khẩu súng bắn tỉa, 20 khối năng lượng nguyên thạch đỏ, một bộ quần áo bảo hộ, một cốc nước và rải rác những vật dụng cần thiết hàng ngày.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Kiều đến bên ngoài căn cứ Tham Lang, cô thấy anh em họ Mộc đã đến.
Cả ba đợi một lúc thì thấy một chiếc xe maglev hình tròn từ căn cứ có in dòng chữ chiến đội Tham Lang, một hán từ đầu trọc mặc đồng phục kéo cửa xe xuống, giọng hô to: “Các ngươi nhận nhiệm vụ.?”
“Đúng vậy, chúng tôi nhận nhiệm vụ số 11316 đi thăm dò khu di tích khu năm.” Mụ Dần lo lắng nói.
“Lên xe, đi thôi.” Người đàn ông đầu trọc hét lên.
Cả ba bước lên xe, ngoài người đàn ông đầu trọc, trên xe còn có hai người khác, một nam thanh niên tóc quăn, khuôn mặt xanh xao, một phụ nữ nhắm nghiền mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Cả ba đều toát ra một luồng khí độc ác vô hình, và có lẽ họ đã gϊếŧ chết nhiều dị thú.
Đây là lần đầu tiên Tô Kiều đi xe maglev. Cô mới lạ nhìn xung quanh và thấy rằng chiếc xe maglev này lơ lửng trong không trung bằng cách sử dụng lực từ trường. Thân xe là một không gian hình tròn lớn có thể chứa bảy người. Nó thực sự trông giống như một chiếc đĩa bay.
“Muội tử, các ngươi mới đến đây à?” Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy Tô Kiều tóc đen, mắt đen, da trắng, rất đáng yêu, đã lâu không gặp một cô gái dễ thương như vậy trong Hắc Tinh mười hai vực, vì vậy anh ta ngay lập tức cởϊ áσ khoác của mình và mặc một chiếc áo vest, cố tình khoe bắp tay rắn chắc của mình.
“Hôm qua chúng ta mới gia nhập đội.” Mộc Đan vội vàng nói.
Tô Kiều bắt chước anh em họ Mộc ngồi xuống ghế, ấn nút đỏ thắt dây an toàn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cái đầu trọc lóc lộ ra cơ bắp, cô liền thích thú, lúc này cô. tự nhiên nhận ra rằng cái người đầu hói là người mà cô đã gặp trước đây, đội thứ hai của chiến đội Tham Lang.
“Khó trách dám nhận nhiệm vụ của Lão Tử.” Đầu trọc sờ sờ cái đầu sáng rực cười nói.
“Đầu trọc, lại khoe ra cánh tay của ngươi, ta không ngại chặt bỏ đi nướng chín.” Nữ tử vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Quạ đen, cô ghen tị với việc những cô gái khác dễ thương hơn cô à, tôi thích khoe cơ bắp nên cũng ghen tị.” Người đầu trọc hét lên không chịu thua kém.
Người thanh niên mặt tái mét cười với Tô Kiều và những người khác, nói: "Tôi tên là Tóc Xoăn, người lái xe là Đầu Trọc, người kia là Quạ Đen. Bọn họ thường xuyên cãi nhau, quen rồi, chúng ta đều là thành viên của đội thứ hai, mọi người biết nhiệm vụ cấp B nguy hiểm như thế nào không? "
Anh em họ Mộ lắc đầu, vẻ mặt có chút chột dạ.
“Sẽ gặp quái thu ngoài hành tinh chứ?” Tô Kiều trầm ngâm hỏi.
Quạ Đen lạnh lùng nói: "Các huynh đệ đi tìm kiếm trước đó chưa từng trở về, đội trưởng phái chúng tôi đi tìm."
“Đừng lo lắng, Tô Kiều muội muội, có anh trai của em ở đây, nếu dị thú đến, muội chỉ cần trốn trong xe là được.” Tên đầu trọc cười toe toét nói.
Tô Kiều cười ngọt ngào, trông dễ thương vô hại.
Hai anh em họ Mộc im lặng một lúc, và sau khi nhìn thấy khả năng thích ứng tại chỗ và kỹ năng bắn súng gần như đáng sợ của Tô Kiều trong việc tiêu diệt dị thú cấp ba dưới nước, ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu.