Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 870

Chương 870

Đúng là chỉ Li Lạc có cách bồi dưỡng tình cảm cho chủ tử và Vương phi.

Muốn chủ tử bỏ Vương phi là chuyện gần như không có khả năng rồi.

Nếu bây giờ chủ tử và Vương phi có thể yêu thương nhau, có lẽ sau này Vương phi sẽ không gây chuyện với cậu ta nữa, còn sẽ gả Thu Nhi cho cậu ta.

“Vương phi, thuộc hạ lập tức dẫn người ra ngoài”.

“Đợi đã, cả ngày hôm nay ta vẫn chưa ăn gì, đói chết đi được, phải lấp đầy bụng trước mới có sức cổ vũ cho Vương gia, ngươi đi mang đến cho ta một ít thức ăn đi”.

“Thuộc hạ lập tức cho người đi lấy”.

“Đợi đã, sơn trang Thu Phong đông người phức tạp, lỡ như có người bỏ độc thì sao, ngươi đích thân đi lấy thì ta yên tâm hơn”.

“Vâng…”

Thanh Phong muốn nói ở sơn trang Thu Phong đều là người của bọn họ, hơn nữa còn canh giữ nghiêm ngặt, người bình thường hoàn toàn không có cơ hội bỏ độc.

Nhưng nếu Vương phi đã nói thế thì cậu ta cũng chỉ có thể làm theo lệnh thôi.

Nhìn thấy Thanh Phong rời đi, Cố Thanh Hy nhanh nhẹn mang giày, đi tới cấm địa theo trí nhớ.

Bên ngoài sơn trang Thu Phong đất trời thay đổi, sát khí dày đặc, ngói vụn bay tán loạn, trận chiến vô cùng ác liệt.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên, thỉnh thoảng có thể thấy hoa mạn đà la bay lên bầu trời, biến thành những vật hữu hình ập về phía Dạ Mặc Uyên.

Còn có những huyền âm vô hình tựa như cái lưới bay về phía Ma chủ.

Cả hai chiêu đều có uy lực rất lớn, chỉ vừa chạm vào mặt đất đã nổ ra những hố to.

Cố Thanh Hy cảm thấy mặt đất dưới chân cũng đang rung lên.

Nàng tăng tốc vượt qua thủ vệ, nhanh chóng chạy về phía cấm địa.

Dạ Mặc Uyên và ma chủ đánh nhau là thời cơ tốt nhất để nàng rời đi.

Nàng đã từng đến sơn trang Thu Phong một lần, muốn rời khỏi đây khó như lên trời, trừ phi từ cấm địa xuống vách núi, sau đó từ dưới đáy vực rời đi.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Cố Thanh Hy đã quen đường quen lối.

Nhưng nàng vẫn bị vị cao thủ sáu mươi tuổi đang ẩn nấp phát hiện: “Vương phi, phía trước không xa là cấm địa, người có đi nhầm đường không?”

“Hả… Thế à, cổng chính của sơn trang Thu Phong không phải đi hướng này sao? Con đường này bị gì mà cứ quanh co ngoằn ngoèo, ta đi lòng vòng cả buổi vẫn không ra được”.

Mặc dù ông lão đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn minh mẫn, đi lại như bay, hoàn toàn không thể nhìn ra là một cụ già, đặc biệt là đôi mắt của ông ta như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.

Ông lão nghiêm nghị nhìn chằm chằm Dạ Vương phi, lời nói cũng lạnh nhạt không có độ ấm, không biết có nhìn ra ý đồ của Cố Thanh Hy hay không.

“Sơn trang Thu Phong đâu đâu cũng có trận pháp, nếu không phá giải trận pháp thì người thường hoàn toàn không thể rời khỏi sơn trang Thu Phong”.

“Ra vậy, ta nói rồi, sao mà đi lòng vòng cả buổi vẫn không ra ngoài được, cảm ơn lão bá đã nhắc nhở”.

Cố Thanh Hy vừa tìm được một bậc thang, ông lão sáu mươi tuổi lập tức phá huỷ không chút nương tay.