Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 590

Chương 590

Gương mặt âm trầm của hắn biến mất trong tích tắc, thay vào đó là một niềm vui sướиɠ khó lòng phát giác ra được.

“Châm cứu thế nào?”

“Cởϊ qυầи áo ra, mỗi thầy thuốc có biện pháp riêng của mình, hơn nữa ta bảo đảm lần này chắc chắn có thể loại trừ một loại độc tố trên người chàng”.

Dạ Mặc Uyên vô cùng không tình nguyện.

Hắn không thích cởi bỏ trang phục trước mặt người khác, đặc biệt người đó còn là Cố Thanh Hy, việc này khiến hắn có một loại cảm giác bị sỉ nhục.

Trừ khi Cố Thanh Hy cũng tháo bỏ hoặc là hắn chiếm quyền chủ động.

“Con rắn nhỏ kia còn đang nhìn”, Dạ Mặc Uyên không tìm được lý do liền đổ tội cho Tiểu Cửu Nhi.

Tiểu Cửu Nhi thè lưỡi rắn ‘tê tê’ kêu vài tiếng.

Bắt nạt rắn sao?

Nó chỉ thích giống cái, không thích giống đực.

Cố Thanh Hy trợn tròn mắt, nói đầy bất lực: “Nó chẳng qua chỉ là một con rắn mà thôi, không hiểu gì cả, ngay cả một con rắn chàng cũng muốn đề phòng, không lẽ còn sợ bị nó cắn phải ‘gốc rễ’ của chàng”.

Không nhắc tới ‘gốc rễ’ còn đỡ, vừa nói tới sắc mặt của Dạ Mặc Uyên lại trở nên khó coi.

Hắn chưa từng quên khi Cố Thanh Hy chữa bệnh cho mình đã kêu Thanh Phong cùng Giáng Tuyết bắt rất nhiều bọ cạp thả vào trong thùng thuốc, ‘gốc rễ’ của hắn cũng không biết đã bị cắn biết bao nhiêu lần.

Người phụ nữ này, nàng ta đang cố ý nhục mạ hắn sao.

Cố Thanh Hy hận không thể tự cho bản thân một cái tát.

Nàng đúng là nói những chuyện không nên nói, làm những chuyện không nên làm mà.

“Tiểu Cửu Nhi, ngươi ra ngoài tản bộ đi, không cho phép tiến vào”.

“Xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi không vui, hai con bò, mười con lợn của nó còn chưa được bưng lên, nếu ra ngoài thì nó ăn cái gì?

Tiểu Cửu Nhi vẫn luôn nghe lời vậy mà lần này lại ăn vạ, sống chết nằm ườn trên bàn, cứ thế không chịu rời đi.

Cố Thanh Hy khịt mũi, hận không thể xắn tay áo ném nó ra ngoài.

Lớn không nghe lời, nhỏ cũng bỏ ngoài tai, từng người đều chống đối lại nàng có phải không?

“Nếu ngươi không ra ngoài, một miếng thịt cũng đừng mơ tưởng tới nữa”.

Lực sát thương của câu này quá mạnh, Tiểu Cửu Nhi thè lưỡi, buồn bực ‘xì xì’ hai câu, vặn vẹo thân rắn mập mạp chậm chạp rời khỏi.

Tốc độ của nó rất chậm, nửa ngày còn chưa di chuyển được một tấc, chọc Cố Thanh Hy tức giận tới mức muốn đứng dậy xách nó ra ngoài ngay lập tức.

Sắc mặt Dạ Mặc Uyên vẫn u ám như trời đêm.

Con rắn này chắc chắc là cố ý muốn ngắm nhìn thân thể của hắn.

Quả nhiên chủ nhân thế nào thì thú cưng thế đó.

Một người một rắn bọn họ đúng là háo sắc như nhau.

“Tuyết Tinh hạch là nó tìm giúp nàng à?”