Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 477

“Là do ta quá ngu ngốc, nghĩ người ta đeo mặt nạ vì xấu xí, nào ngờ người ta đeo mặt nạ vì quá đẹp, nực cười trước đây ta còn thường xuyên cười nhạo nàng ấy, thật xấu hổ”.

“Trạch Vương đã từng tìm mọi cách từ hôn vì dung mạo nàng ấy xấu. Nếu hắn ta biết Dạ Vương phi xinh đẹp như vậy, không biết có tức chết hay không”.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Dạ Mặc Uyên nhìn chăm chú vào Cố Thanh Hy như muốn ôm chặt nàng vào lòng.

Nữ nhân này…

Có dung mạo xinh đẹp tuyệt thế mà lại lừa gạt hắn.

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với ta nên không được lấy tên què kia”, một giọng nói xấu xa vang lên, tất cả mọi người không kìm được kinh ngạc.

Mặc dù giọng nói này nghe rất yếu đuối, còn có vẻ xấu xa, nhưng không biết tại sao họ lại cảm thấy sởn tóc gáy, lòng hơi bất an như đang sợ hãi điều gì đó.

Nụ cười trên mặt Dạ Mặc Uyên chậm rãi biến mất, ý giễu cợt hiện lên trên khoé miệng.

Nhóm ám vệ và người hầu của hắn như gặp phải đại địch, nhanh chóng bày thế trận chờ quân địch.

Đôi mắt dịu dàng của Thượng Quan Sở chợt loé như biết được gì đó, vẻ hứng thú hiện lên trên khuôn mặt hiền hoà thanh nhã như thể đang chờ xem náo nhiệt.

Cố Thanh Hy ngẩn ra.

Giọng nói này… hình như là A Mạc.

Hắn ta đến đây làm gì?

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ thật xấu xa, người ta đã là người của tỷ, thế mà tỷ lại nhẫn tâm vứt bỏ người ta để đi lấy người khác”.

Shh…

Mọi người lại hít vào một hơi.

Hắn ta có… có ý gì…

Dạ Vương phi chưa xuất giá đã đội nón xanh cho chiến thần ư?

Chuyện này không có khả năng đâu nhỉ?

Đó là chiến thần khát máu hung tàn, thủ đoạn tàn nhẫn đấy.

Nếu Dạ Vương phi thật sự đội nón xanh cho chiến thần, hắn sẽ bóp cổ nàng chết mất.

Cố Thanh Hy không nhịn được muốn văng tục.

Mẹ nó.

Hôm nay là ngày đại hôn của nàng, không thể giữ miệng sạch sẽ một chút được à?

Mặc dù nàng thật sự rất vô sỉ… Khoan, phải nói nàng là người rất cần thể diện, bôi nhọ danh tiết của nàng như thế thì chẳng ra gì cả.

Cố Thanh Hy nổi giận: “Tư Mạc Phi, ngươi cút ra đây cho ta!”

Một số người biết chuyện ở đây đều hoảng sợ.

Đặc biệt là Thanh Phong và Giáng Tuyết.

Họ đi theo Dạ Mặc Uyên đã nhiều năm nên có thể biết người đến là ma chủ, vả lại ma chủ chưa đến mà giọng đã đến, đây là nhờ biến hoá bằng nội lực cao thâm.