“Cháu đói rồi nhỉ, bà đã nấu cho cháu một bát cháo, vẫn còn nóng, đợi cháu về ăn đấy, để bà mang lên cho cháu”.
Diệp bà bà lần mò vào nhà, ở nơi Diệp Phong không nhìn thấy, bà ôm chặt trái tim quặn thắt của mình.
Mùi máu nồng đậm và cách Diệp Phong nén nhịn cơn đau, còn cả tiếng rêи ɾỉ khiến bà vừa tự trách vừa đau lòng.
“Để cháu tự làm”.
“Cháu học cũng mệt rồi, cứ ngồi đó là được, bà bà mang lên cho cháu”.
“Vâng”, Diệp Phong hơi nghẹn lời.
Chuyện thế này hầu như cách mấy ngày lại xảy ra một lần.
Hắn ta không biết bà bà có phát hiện ra hay không, mà chắc là có.
Chỉ là bà không vạch trần, hắn ta cũng không nói.
Bát cháo được mang ra, không nóng cũng không nguội, vừa đủ để ăn.
Tay bưng bát cháo của Diệp Phong cảm thấy ấm áp, trái tim lạnh lẽo cũng vì bát cháo này mà ấm lên được một chút.
Mấy ngày mấy đêm không ăn nửa hạt lương thực nào, hắn ta vừa đói vừa khát, cháo lại vừa thích hợp.
Diệp Phong khẽ nhấp một ngụm, ăn liên tiếp mấy thìa.
“Ăn chậm thôi, trong bếp vẫn còn”, Diệp bà bà cười nói, muốn đưa tay xoa mái tóc đen của hắn ta, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, bà lại chán nản thả tay xuống.
“Mấy hôm trước bà rảnh rỗi buồn chán nên đã làm một bộ quần áo mới, cháu xem có vừa người không?”
Diệp Phong đặt chiếc bát rỗng trong tay xuống, nhìn bộ quần áo được gấp chỉnh tề ở trên bàn, nhíu mày.
“Không phải nhà chúng ta hết vải rồi sao? Bà lại đi làm việc nặng kiếm tiền ạ?”
“Dù sao cũng rảnh rỗi, có chút chuyện làm cũng có thể gϊếŧ thời gian”.
Vành mắt Diệp Phong đỏ lên, giọng vốn đã khàn kèm theo chút nghẹn ngào và van nài.
“Bà bà, cháu đủ quần áo để mặc, cơ thể bà không tốt, sau này đừng nhận làm mấy công việc nặng nhọc, bẩn thỉu ấy nữa. Bà như vậy, cháu đau lòng lắm”.
“Thằng bé ngốc, áo quần cháu rách nát đến mức không thể vá thêm nữa. Bây giờ cháu đi học ở học viện Hoàng gia, tuy học viện có tặng áo quần, nhưng cháu cũng phải có một bộ áo quần thường ngày ra dáng chút chứ”.
“Cháu cầu xin bà, cần áo thì cháu có thể tự mua, cơ thể bà không tốt, đừng đi nhận mấy việc đó nữa được không?”, Diệp Phong gần như là van xin.
Diệp bà bà nở nụ cười miễn cưỡng.
“Được, bà nghe cháu, sau này bà không nhận công việc gì nữa, để cháu nuôi là được rồi”.
“Chắc cháu cũng mệt rồi, chăn giường bà đã trải sẵn cho cháu, cháu đi ngủ một giấc trước, dậy rồi tắm sau”.
“Cháu không mệt, cháu đến thị trấn bốc thuốc cho bà”.
Cổ họng Diệp Phong ngòn ngọt, muốn ho nhưng nhịn xuống.
Nhiều chỗ trên người đau đớn đến mức hắn ta không ngồi thêm được nữa.