Bị nói trúng tâm sự, khuôn mặt Kỳ Thánh tối sầm, ông ta cố chấp nói: “Nói bậy, lão phu là đệ nhất Kỳ Thánh thiên hạ, trên đời này có bàn cờ nào mà ta không giải được, ta chỉ cảm thán thiên hạ rộng lớn, lại không có đến một đối thủ thôi”.
Cố Thanh Hy ném cho ông ta ánh mắt nghi ngờ, khiến Kỳ Thánh tức đến suýt nữa đá chân.
“Kính già yêu trẻ là mỹ đức truyền thống của Trung Hoa, ta cũng không bắt nạt một ông lão như ông, chủ trận đấu vẫn là ta, năm người các ông đánh cùng ta, ai có thể thắng được ta, thì coi như người đó thắng”.
“Giọng điệu thật ngông cuồng, được, vậy ta đánh cược với cô, nếu cô thua, ta muốn cô làm kỳ đồng cho ta hai mươi năm”.
“Được, nếu ông thua, ta cũng không lấy bạc của ông nữa, ông bái ta làm sư đi, ta chịu thiệt một chút, làm sư phụ của ông”.
Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi.
Trong thiên hạ lại có người dám đấu cờ với Kỳ Thánh, còn dám bảo kỳ thánh làm đồ đệ.
Rốt cuộc Cố Thanh Hy có biết trình độ đánh cờ của Kỳ Thánh cao đến mức nào không?
Thượng Quan Sở hứng thú nhìn Cố Thanh Hy, như muốn nhìn thấu nàng.
Các ngón tay xương xẩu của Dịch Thần Phi gõ xuống mặt bàn, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Tính cách của A Hy thay đổi nhiều như vậy từ lúc nào?
Kiêu ngạo như vậy không giống với tính cách trầm ổn trước đây của nàng.
Dạ Hoàng nhìn dáng vẻ tự tin của Cố Thanh Hy, trong lòng cũng không tự tin lắm.
Chắc nàng không giống như vừa nãy, thắng hết tất cả tài tử chứ?
Tiểu Lý Tử bên cạnh Dạ Hoàng lấy lòng nói: “Hoàng thượng yên tâm, Kỳ Thánh nổi tiếng thiên hạ, thế cờ linh lung là thế cờ được lưu truyền lại từ thời thượng cổ, hàng trăm năm nay không có ai phá được, cho dù tam tiểu thư lợi hại đi nữa, chẳng lẽ còn có thể thắng được Kỳ Thánh, vừa nãy nàng ta thắng được, chỉ là bất ngờ mà thôi”.
Tiểu Lý Tử nói như vậy, Dạ Hoàng cũng yên tâm phần nào.
Hắn đang lo lắng điều gì?
Ngay cả Tiêu nhị công tử cũng không phá được thế cờ linh lung, một kẻ vô dụng như Cố Thanh Hy làm sao có thể phá được.
Đóa hoa mẫu đơn vừa nãy, chắc chắn là nàng ta giở yêu thuật.
Từ phu tử muốn đánh chết Cố Thanh Hy.
Không có bản lĩnh đó, còn phô trương cái gì, danh tiếng của học viện Hoàng Gia chắc chắn bị nàng ta làm mất hết.
Kỳ Thánh cười không được khóc không xong: “Cô bé, cô là người đầu tiên dám ngông cuồng với lão phu như vậy, lão phu ứng chiến, cô đợi làm kỳ đồng cho lão phu hai mươi năm đi”.
Trạch Vương phì cười: “Không biết lượng sức mình”.
Bởi vì hắn ta bị ong chích, khuôn mặt sưng phồng đến mức không nhìn ra nét mặt ban đầu, đặc biệt là cái miệng sưng như cái lạp xưởng, khó coi đến mức không thể khó coi hơn.
Có lẽ sưng quá khủng khϊếp, Trạch Vương nói chuyện cũng cảm thấy đau không chịu nổi, giọng nói cũng nghe không rõ.
Cố Thanh Hy lải nhải: “Một khuôn mặt thật xấu xí, ầy, cũng may hủy bỏ hôn ước rồi, nếu không, chắc ngày nào ta cũng buồn nôn”.