Editor: Gypsy.
Bầu không khí trong Hoắc gia như đóng băng, Điền Noãn ngồi trên sô nắm tay, lòng bàn tay ướt nhẹp một mảng nhớp nháp.
“Bang !!”
Cánh cửa bị lực mạnh mở ra, hai bên lập tức đập vào vách tường bên trong phát ra tiếng động lớn.
Người đàn ông không dừng lại một chút, mệt mỏi phong trần mà xông thẳng vào phòng khách, liếc nhìn em gái mình, nhấc bổng cô bé đang ngây ngốc xoay người trở về phòng.
Trên lầu rất nhanh truyền đến tiếng đóng cửa, Kiều Tri Niệm nhìn lỗ thủng trên ghế sô pha chưa nảy lại, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tính tình của anh mình càng ngày càng kém.”
Tần Dập ôm con trai tiến vào, vừa lúc nghe thấy người phụ nữ nhỏ đang lẩm bẩm một mình, liền mỉm cười ngồi bên cạnh, đặt đứa trẻ trên đùi hai người.
“Chẳng qua trước kia không bị bức bách, đã quên bộ dáng năm trước của cậu ta định bắn chết anh như thế nào rồi sao?”
“Sao anh thù dai vậy chứ?”
Kiều Tri Niệm đẩy đẩy anh, ngữ khí giận dỗi, tình ý liên tục tạm thời quên đi chuyện buồn trong nhà.
“Không phải thù dai.” Tần Dập ôm chầm lấy vợ, bàn tay to vuốt bả vai tròn nhỏ của cô, ánh mắt nhìn thẳng đến hướng Hoắc Tri Hành rời đi.
“Chỉ là nói cho em, cậu ta sẽ không bao giờ để mặc cho người khác khi dễ mình, không cần lo lắng, chuyện này cậu ta sẽ giải quyết ổn thôi.”
...
Thân hình cao lớn của Hoắc Tri Hành đứng ở mép giường, cô gái bị đtặ trên giường không nói lời nào, lẳng lặng đối mặt với anh.
“Noãn Noãn, hai ngày nữa anh sẽ tổ chức họp báo, em không cần đến trường cho đến lúc đó, được không?”
Trường học là nơi mà những lời đàm tiếu lan truyền nhiều nhất, những lời đàm tiếu tuy vô hình nhưng có thể gϊếŧ chết người, Điền Noãn tâm lý vốn yếu, trong ngọn đầu sóng gió này không nên ra ngoài để người đời soi mói.
“Không cần.” Cô lắc đầu, nắm lấy cánh tay của người đàn ông lắc lắc, kéo anh ngồi xuống dựa vào người anh.
“Tôi sẽ đi họp báo với anh.”
Thân mình người đàn ông dừng lại, lông mày chợt nhíu lại, gần như từ chối ngay lập tức.
“Không cần, em ở nhà.”
“Nhưng anh không thể luôn mãi che chở em!”
Điền Noãn đột ngột đứng dậy, giọng nói khẩn trương dồn dập, ánh mắt phút chốc đỏ bừng.
“Luôn là anh che chở cho em, em trước giờ chưa từng vì anh mà làm cái gì, anh lại không thể bảo vệ em cả đời...” Cô càng nói âm lượng càng nhỏ, cuối cùng cô quay lại bên người đàn ông, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Anh lại không phải gà mái già.”
Hoắc Tri Hành sững sờ một lúc, sau đó bị tức đến bật cười.
“Anh trong mắt em là một con gà mái già sao?”
Giọng cô ủy khuất mong đợi, sợ anh không đồng ý.
“Rất giống, anh luôn coi em như đứa trẻ.”
“A...” Người đàn ông ngẩng đầu, nặng nề thở dài, “Em là tên tiểu tử không có lương tâm.”
“Em không phải không có lương tâm, em chỉ là yêu anh, muốn sát cánh cùng anh. Em không muốn bọn họ nói bậy về anh, anh là người tốt nhất.”
Giọng nói yếu ớt tơ nhện của cô như tiếng sấm bên tai anh.
Không tính đến lần say rượu phóng túng, đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ bộc bạch trực tiếp với mình như vậy.
“Vật nhỏ à ——”
Anh sống gần 30 năm cuối cùng bị đánh bại bởi một cô nhóc, nhiều lần anh nhắm mắt lại, bàn tay to ôm gáy cô hôn lên má cô thật mạnh.
Đôi môi mỏng cọ vào mặt cô.
“Thua trong tay em rồi.”
-
Hoắc Tri Hành đứng bên cửa sổ gọi vài cuộc, nhưng khi anh quay lại, đôi mắt nâu trầm tĩnh đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Điền Noãn đã quá quen thuộc với ánh mắt này, lùi lại hai bước, không kịp mang dép vào đã bị đẩy ngã xuống giường.
Trời xanh ban ngày còn chưa đến giữa trưa, chỉ hai ba lần anh đã lột sạch quần áo hai người, trong nháy mắt liền ôm cô vào chăn.
Người đàn ông gần đây rất bận rộn với chuyện của Trần gia, cấm dục đã được một thời gian. Lời thổ lộ vừa rồi giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©, anh biết rõ lúc này là không nên, nhưng anh vẫn không kìm được mà lột sạch người đè ở dưới thân mà quất.
Dục căn xanh tím sưng to, tỏa ra mùi hương nam tính. Âʍ ɦộ nhỏ bé vừa mới kɧıêυ ҡɧí©ɧ đã trở nên ướt đẫm, ào ạt trào ra dâʍ ŧᏂủy̠. Ngón tay anh co rút hai lần, nóng lòng thay thành cự vật giữa hai chân xông thẳng đi vào.
“Ừm... Anh chậm lại chút...”
Miệng huyệt nhỏ bị kéo căng lập tức trở nên trắng bệch, giọng điệu hờn dỗi đều thay đổi.
Người đàn ông bị cô ràng buộc, da đầu tê dại sướиɠ đến mức muốn chửi tục.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn thanh thuần, dưới thân lại có một thứ vũ khí chết người, một thời gian không chạm vào cô liền chặt chẽ như xử nữ, giờ nó thậm chí còn chặt hơn, anh không thể động đậy căn động thịt của mình.
Anh thở hổn hển, bàn tay to vỗ mạnh ‘bộp’ vào cặp mông nhỏ mềm mại của cô một cái thật lớn.
“Chân tách ra, thả lỏng!”
Lần đánh này cũng không đau, cô rên hai tiếng nghe lời mà tách rộng hai chân, người đàn ông bắt đầu nhanh chóng di chuyển ra vào, mỗi cái đều đâm vào chỗ sâu nhất.
Tiếng va chạm thân thể vang khắp căn phòng, cô gái nhỏ không dám rên to, chỉ có thể nhỏ giọng rầm rì.
Cô không thể lộ ra bộ dáng ủy khuất, theo kinh nghiệm trước đây, cô càng yếu thế, anh càng tàn nhẫn, lúc trước không phải không có, bị làm mấy lần cả ngày không xuống giường được.
Cô mím môi chịu đựng anh va chạm mạnh mẽ trong cơ thể mình, bụng nhỏ bị anh đâm đến sinh đau, theo cử động phình lên từng đợt. Người đàn ông ác ý ấn vào bụng cô, cách một lớp mỏng ở bụng cảm nhận phân thân trừu động bên trong.
Hai người đã làm hồi lâu, anh liên tục tấn công làm Điền Noãn phải chịu thua, hoa thủy tưới lên đầu, xối lên qυყ đầυ tê dại, đánh sâu mấy trăm cái liền chọc đến miệng tử ©υиɠ phun ra chất dịch nóng hổi đã tích tụ lâu ngày.
Thỉnh thoảng khi cô đến kỳ an toàn anh cũng sẽ bắn vào, nhưng chưa từng bắn nhiều như vậy. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuồn cuộn không ngừng phun ra một đợt lại thêm tiếp một đợt, chờ anh bắn xong, bụng nhỏ phẳng lì đã trở nên căng phồng lên.
“Phụt ——”
Côn ŧᏂịŧ còn nóng hổi rút ra một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt theo rãnh mông chảy xuống giường, Điền Noãn nhìn một cổ mùi tanh ướŧ áŧ trên ga trải giường bên dưới mình, lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của người đàn ông trần tụi —— cây đồ vật kia phát tiết xong vẫn uy phong lẫm liệt, còn giật giật nhảy dựng.
“Đừng nhìn nó chằm chằm, nếu không nó còn muốn làm em.”