Editor: Gypsy.
Xe chạy vào phố cũ, kiến trúc cũ cổ kính cùng cỏ cây hoa lá đã trở nên quen thuộc.
Điền Noãn khó hiểu nhìn người đàn ông đang một tay cầm vô lăng ngồi trên ghế lái. Anh thấy cô nhìn mình, lông mi dài hơi cong, một châ nhấn ga lao đến ven đường.
Tiểu khu được xây dựng từ thập niên 80 tọa lạc ở rìa phố cổ, xa trung tâm thương mại sầm uất, phần lớn dân cư là người già và trẻ nhỏ. Vừa xuống xe, nhịp sống chậm rãi khiến cả người bỗng nhiên thả lỏng, chỉ còn say sưa bởi không khí trong lành của cỏ cây.
Không có cổng lớn tiêu chuẩn, một con đường dài vào sâu chính là con đường duy nhất để vào tiểu khu.
Dọc phố có một dãy cửa hàng ngắn, lối trang trí vẫn giữ phong cách giản dị của cuối thế kỷ trước. Mỗi cửa hàng mặt tiền đã tồn tại hơn 20 năm, các ông chủ trong đó thay đổi từ thanh niên thành trung niên, hầu như tất cả đều dõi theo Điền Noãn lớn lên.
Cảnh tượng này đối với Điền Noãn mà nói là đã lâu, trước đây cô đã đi dạo nhiều lần, từ sau khi chuyển đi nơi khác rốt cuộc cũng chưa quay lại.
Đối diện tiểu khu là trường cấp 2 cô tốt nghiệp ba năm trước, buổi tối tan học, trên đường có những học sinh mặc đồng phục màu trắng cam.
Hoắc Tri Hành nắm tay cô đi vào tiểu khu, những đứa trẻ tốp năm tốp ba chạy xe đạp hoặc đi bộ vui cười đùa giỡn, không ngừng chạy qua hai bên hai người.
Hơi thở tuổi trẻ tràn ngập trên con đường, bọn họ đi sát vào tường, người đàn ông nhìn những đứa trẻ tràn đầy năng lượng này và tưởng tượng bộ dáng Điền Noãn khi cô mười bốn, mười lăm tuổi.
Hai người thong thả dạo bước dưới ánh đèn tối, chiếc váy nhỏ được Điền Noãn tỉ mỉ chọn bị che lại bởi áo vest của người đàn ông. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc bị gió thổi lộn xộn che khuất đôi mắt.
Như thể rất thường xuyên đến, anh đối với hướng nhà trước đây của cô rất quen thuộc, thậm chí khi đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt phía trước, còn mua một phần cho cô.
Điền Noãn cắn một ngụm nhỏ bánh ngọt, đột nhiên dừng lại, đưa tay nắm chặt tay anh. Đôi giày vải màu trắng kiễng chân lên, tay kia chỉnh tóc mái anh lại, động tác mềm nhẹ.
“Làm sao vậy?”
“Anh trai lại định tạo bất ngờ cho em sao?”
Dưới làn tóc là ánh mắt dịu dàng của người đàn ông. Anh im lặng không nói, từ nắm tay đổi thành ôm, cánh tay ôm chặt người rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ngôi nhà trước đây của Điền Noãn ở tận cùng bên trong tòa nhà.
Không có thang máy, hai người lần lượt bước lên lầu trên cầu thang hẹp. Trái tim cô run lên theo từng bước chân của mình, cho đến khi đứng ở cửa, nghe thấy tiếng chìa khóa ‘leng ka leng keng’ do người đàn ông rút ra, cô mới dám tin mình thật là đang về nhà.
Đồ đạc trong nhà đã được dời đi trước đo, vách tường có chút ố vàng đã được sơn lại thành màu trắng.
Màu trắng sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ võng mạc của cô, hai tay che lại mặ, phải mất một lúc mới bình phục mới nguôi ngoai cơn kích động.
“Thời điểm đến tay anh chính là như vậy, đáng tiếc đồ đạc lúc trước đều—— ừm...”
Hoắc Tri Hành còn muốn nói gì đó, cũng không có cơ hội nói ra. Bởi vì cô gái nhỏ đã lao vào l*иg ngực anh, mạnh mẽ túm cổ anh xuống hôn lên.
Cô kiễng chân lên, anh bị buộc phải cúi đầu.
Lần đầu tiên, người phụ nữ nhỏ áp đảo người đàn ông bằng nụ hôn. Đôi môi mỏng của anh bị hàm răng sắt nhọn của cô gặm nhắm đến đỏ bừng, thậm chí đầu lưỡi còn bị miệng thơm mυ'ŧ đến sinh đau.
Một lúc lâu sau, đầu lưỡi hai người tê dại, Điền Noãn mới buông anh ra.
Người đàn ông dựa vào tường khẽ nhíu mày thở hổn hển, cô gái nhỏ lấy mu bàn tay lau nước bọt óng ánh trên môi, nhìn thấy môi hai người đỏ bừng, đột nhiên cười rộ lên.
“Hừm... Anh Tri Hành, cảm ơn anh.”
Khi nói cô dụi dụi khóe mắt, trang điểm gần một tiếng trước khi ra ngoài, lập tức xung quanh quần mắt cô xuất hiện khối mây đen.
“Haha! Noãn Noãn à...”
Thân hình Hoắc Tri Hành xốc xếch ngã xuống chiếc ghế sô pha còn chưa tháo lớp niêm phong, phát ra một tiếng “gầm” nặng nề. Cả người đều nằm xuống, anh vỗ vỗ trán cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Khoảnh khắc ôn nhu không nên cười, nhưng nhìn đến hai quầng thâm mắt như gấu trúc, thêm lời cảm ơn nghiêm túc của cô gái nhỏ làm anh thật sự không nhịn được.
Vừa cười vừa lắc đầu.
Ngón tay chỉ hướng phòng tắm chật vật bình phục hô hấp thở ra một câu.
“Đi, đi soi gương.”
“Lộc cộc ——”
Đôi giày vải phi nhanh trên sàn gỗ. Hoắc Tri Hành dừng cười, hai tay ôm trước ngực, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, mím môi gian xảo đếm số trong lòng.
Một hai ba.
“Á…!!!”
Vừa đếm đến ba, cũng là lúc Điền Noãn vừa chạy vào phòng tắm, liền nghe một tiếng kinh hô. Tiếp theo sau đó là tiếng nước súc rửa, anh vừa nghe vừa cười, cũng có thể nhìn thấy răng hàm ẩn sâu thường ngày.
Chỉ mất hai giây sau khi vòi nước được tắt, cô gái nhỏ mang khuôn mặt còn đọng đầy nước chạy đến trước mặt.
Không có nước tẩy chuyên dụng, chỉ rửa nước cũng không thể tẩy sạch, trên làn da trắng nõn vẫn để lại một lớp vết đen. Hoắc Tri Hành dù bận vẫn ngã đầu ung dung nhìn cô, ý cười xảo quyệt trên môi vẫn giữ từ đầu đến cuối.
“Rửa sạch làm gì, nhìn đẹp biết bao, như vậy mới giống mẹ ruột Khuyên Khuyên.”
“Hừ!”
Cô gái nhỏ xấu hổ ngay lập tức ngã lên người anh, dùng đôi mắt liều mạng dụi dụi vào mặt anh.
“Ha...”
Hàng mi dài nhọn cọ anh ngứa ngáy. Anh để cô càn quấy, mắt trái nhắm nghiền, chỉ mở một bên mắt phải.
Bị anh cười nhạo đến thẹn quá hóa giận không nói được gì, vừa cọ vừa nói: “Cười em! Mắt đẹp đều bôi lên mặt anh, như vậy mới giống ba ruột của Khuyên Khuyên!”
Người đàn ông nghe xong đột nhiên trợn to hai mắt, chân dài chế trụ cơ thể cô, bưng lấy khuôn mặt xoa xoa, dùng ngón cái lau sạch giọt nước còn vươn trên lông mi.
Điền Noãn cảm thấy nụ cười của anh không có ý tốt, đôi môi đỏ tươi kia cố tình kề sát tai cô mà cạ nhẹ.
“Khi nào thì anh thực sự làm bố đây?”